Lâm Dịch đứng trước cửa bệnh viện người đến người đi.
Hình như ẩn ẩn còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Anh mím môi, mắt sâu thẳm liếc qua cô gái bên cạnh.
Mộ Ngôn nắm tay áo người bên cạnh, kéo mãi không nhúc nhích.
Lâm Dịch bình tĩnh đứng ở đó, môi mím thật chặt, màu môi có hơi trăng trắng.
Thoạt nhìn trông có vẻ không được ổn cho lắm.
Lâm Dịch liếc Mộ Ngôn một cái, xoay người định rời đi.
Có điều, trước mặt chặn ngang một cánh tay, Mộ Ngôn nhìn anh cười cười, "Không vào xem thử?"
Lâm Dịch nhàn nhạt liếc Mộ Ngôn một cái, "Xin lỗi, không có đam mê đến bệnh viện hẹn hò."
Lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt.
Nếu Lâm Dịch còn chưa hiểu ý đồ của Mộ Ngôn thì anh bị thiểu năng trí tuệ rồi.
Lâm Dịch cúi đầu nhìn cô gái chỉ đứng tới ngực anh.
Cô mặc quần jean siêu ngắn, lộ ra cặp chân trắng nõn thon dài, làm người ta không rời được mắt.
Chỉ tròng lên một chiếc áo khoác màu đỏ, liền theo anh ra tới.
Đối với Mộ Ngôn có cảm giác gì, Lâm Dịch không xác định rõ.
Tối thiểu, anh không chán ghét.
Nên sẽ không cự tuyệt.
Lúc nhìn thấy Mộ Ngôn sẽ tự dưng khẩn trương.
Nhưng còn chưa tới mức vừa trông thấy cô trái tim đã đập loạn.
Cũng tức là, thích, ở mức độ không ghét.
Anh chưa bao giờ nghĩ vì cái gì Mộ Ngôn sẽ không rên một tiếng đối xử tốt với anh.
Do lười đi nghĩ.
Bởi vì anh một thân một mình, không có gì để lợi dụng.
Vì thế cứ như vậy, tuỳ cô.
Nhưng mà, Lâm Dịch nắm nắm tay, rũ mi mắt, giấu đi mê mang trong mắt.
Anh sẽ không bao giờ đi vào những nơi như thế này.
Lâm Dịch đây là sợ bệnh viện.
Mộ Ngôn không phải nhìn không ra.
Nhưng mà ——
Mộ Ngôn nhẹ nhàng cười, "Muốn tìm chỗ tâm sự không?"
Lâm Dịch xoay người, nhìn vào mắt Mộ Ngôn, mặt vô biểu tình.
Gật gật đầu.
*
Mộ Ngôn tìm một tiệm trà sữa cách bệnh viện không xa.
Gọi hai ly trà sữa, nhìn chàng trai ngồi ở đối diện.
Về Lâm Dịch, cô đã thông qua chúa tể hệ thống biết được một chút.
Kháng cự đi bệnh viện đã là sớm biết.
Vì thế, không đợi Lâm Dịch hỏi, Mộ Ngôn liền tự mình nói ra.
"Ở đối diện anh, là cố ý dọn vào, bữa sáng là cố ý làm cho anh."
"Bệnh viện, là cố ý mang anh tới."
"Còn gì cần hỏi nữa không?"
Lâm Dịch tựa hồ bị kinh sợ, nhìn Mộ Ngôn nhất thời không kịp phản ứng.
Ấn tượng đầu tiên đối với Mộ Ngôn là hôm ở trận chung kết, bị Mộ Ngôn ngược một trận.
Lâm Dịch bị mù mặt, nhưng lại nhớ kỹ Mộ Ngôn.
Sau đó, thì gặp Mộ Ngôn một lần, hai lần......
Lâm Dịch hơi cúi đầu, trong mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, "Từ khi nào?"
"Cửa khách sạn."
Mộ Ngôn vẻ mặt nhàn nhạt, khóe môi hơi nhoẻn lên, cho người ta một cảm giác ôn hòa.
Lâm Dịch trầm ngâm hồi lâu, vừa khéo lúc này người phục vụ mang trà sữa đến.
Lâm Dịch thuận tay cầm ly trà sữa lên, hút nhẹ một ngụm.
"Biến thái."
Giọng anh hơi thâm thấp, nghe có vẻ mơ hồ.
Nhưng mà ——
Nét cười trên môi Mộ Ngôn cứng lại.
Từ này, hình như không thích hợp đặt lên người của cô!
Một chút cũng không thích hợp!
Mộ Ngôn nhẫn nhịn, thiếu chút nữa không nhịn nổi một cái tát chụp lên đầu Lâm Dịch rồi.
Nhưng mà, cô nhịn xuống.
Mộ Ngôn cười có chút biến thái, "Chú ý cách dùng từ một chút, biến thái cái từ này không thích hợp dùng trên người một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cảm ơn."
Lâm Dịch lười nhác nhướng đôi mày, "Có điều tra tôi không."
"Không..." Mộ Ngôn dừng lại một chút, hỏi chúa tể hệ thống cái con bệnh kia cũng coi như tra rồi.
"Tra rồi."
Đối diện với ánh mắt hơi quái dị của Lâm Dịch.
Mộ · biến thái · Ngôn: "......" Xin thu hồi ánh mắt của anh, cảm ơn!