Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Mộ Ngôn cảm thấy hiện giờ cô không ổn một tý xíu nào, vô cùng không ổn.

Cô duy trì động tác bị sét đánh, chết trân trên giường, nhìn chằm chằm thiếu niên áo xanh nọ.

Cô đọc ánh mắt của thiếu niên một hồi lâu, bấy giờ mới hiểu ánh mắt đó chính là, liếc mắt đưa tình, dục cự còn nghênh, hai mắt sáng rỡ, giống như con sói nhìn chằm chằm vào thức ăn của nó vậy.

Mặt hắn trông hơi nhỏ, màu da hơi ngâm, thiên về đen thô ráp, nhưng lại có một đôi mắt to ngập nước.

Tại sao lại gặp anh ta nữa!

Mộ Ngôn hít sâu, ổn định chính mình, sau đó nhìn thiếu niên hỏi, "Ta, sao lại thế này?"

Thiếu niên đến gần cô một chút, rồi cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Đại phu nói, nàng bệnh cũ tái phát, nhất thời khí huyết không thông, ngất đi, là ta mang nàng về."

Thiếu niên nói, hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ cô vợ nhỏ co quắp, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ nghi hoặc.

Nếu là người bình thường, đối với việc mình tỉnh lại ở một nơi xa lạ, hoài nghi, kích động, trước nhất chính là hỏi, ngươi là ai, đây là đâu, rồi mới chú ý tới ta sao lại thế này.

Mà người này tỉnh dậy lại không nói một lời nào nhìn hắn, sau đó còn bình tĩnh hỏi mình sao lại thế này.

Thiếu niên tự nhiên không biết mức độ hỏng mất của Mộ Ngôn khi nhìn thấy hắn, ở trong mắt hắn, Mộ Ngôn khuôn mặt nhàn nhạt, vân đạm khinh phong, ánh mắt toát ra vẻ nhàn nhạt ôn nhu.

Đôi mắt đó bình đạm như nước ấm.

Thiếu niên nhìn mà tim đập thình thịch.

Quá thẹn thùng, đây là thê chủ hắn nhặt được, hình như có vẻ lợi hại.

Vui!


Mộ Ngôn đang lúc trầm tư, trong óc cô bỗng dưng vang lên một giọng nói.

Thê chủ của hắn trông không đơn giản, lớn lên đẹp nữa, vui!

Đột nhiên nghe được mấy giọng nói này, vẻ mặt Mộ Ngôn sửng sờ ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên.

Thiếu niên hai tay vẫn còn duy trì đặt ở trước người, bẻ bẻ ngón tay, đôi mắt lung linh ánh nước nhìn cô.

Mộ Ngôn run lên một cái, nhanh chóng rời mắt đi.

"Tiểu hệ thống, cậu làm?" Mộ Ngôn hoài nghi là chúa tể hệ thống đem lời độc thoại nội tâm của thiếu niên truyền cho cô.

Thê chủ là chơi cái quỷ gì?

Chúa tể hệ thống: 【 cái gì mà tôi làm? 】

Nó đang định truyền cốt truyện cho Mộ Ngôn, đột nhiên nghe được Mộ Ngôn hỏi, chúa tể hệ thống vẻ mặt dại ra.

Nó sửng sờ, Mộ Ngôn cũng sửng sờ.

Lông mày cô nhăn lại, muốn hoạt động thân thể một cái.

Nhưng vừa mới cử động tay mình, cô đã cảm thấy lồng ngực khí huyết dâng trào.

Trong cổ họng lại một mùi tanh ngọt.

Sắc mặt Mộ Ngôn càng thêm tái nhợt, cô mạnh mẽ nén xuống một ngụm máu.


Mặt trắng đi ho sù sụ hai tiếng.

Thiếu niên trước mặt nghe thấy Mộ Ngôn ho, tức thì bước tới.

Giọng hắn nhẹ nhàng mềm mại, "Đại phu nói, nàng cần tĩnh dưỡng, không nên lộn xộn."

Thiếu niên tự quen thuộc đắp chăn cho Mộ Ngôn.

Hai người gần gũi nhìn nhau một chốc.

Mộ Ngôn một thân áo trong màu trắng, tóc đen như thác nước trút xuống, khuôn mặt ôn nhu như ngọc, nhìn gần làn da cô trông càng tinh tế.

Sắc môi cô nhàn nhạt, vành môi mỏng..

Mắt như đào, mi như sơn, mi mực như họa, thiếu niên nhìn mà ngẩn ngơ cả người.

Vì thế bèn mở to một đôi mắt, chớp cũng không chớp lấy, nhìn chằm chằm Mộ Ngôn.

Bầu không khí yên tĩnh trong một phút đồng hồ...

Hai phút...

Mười phút sau......

Yết hầu Mộ Ngôn có chút ngứa ngáy, ho lên dữ dội.

Lúc này mới làm bừng tỉnh thiếu niên.

Vì thế thiếu niên giống như bị điện giật, nhanh chóng rời đi ánh mắt.

Mặt càng đỏ hơn.

Thê chủ nhìn thật đẹp.

Nghe được lời độc thoại nội tâm của thiếu niên, Mộ Ngôn: "......" Cái trò gì thế này?

Mộ Ngôn cảm thấy có thể là ở vị diện trước bị Lâm Dịch tiểu yêu tinh tra tấn, nên hiện tại chỉ số IQ của cô có lẽ đi vắng mất rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận