Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Bertha cong cong đôi mắt, "Là ở chổ của hoàng hậu."

Mộ Ngôn đảo mắt nhìn Bertha, "Như vậy, ngài chính là công chúa Bạch Tuyết thân ái?"

Bertha hơi gật đầu, nom có vẻ hết sức ngoan ngoãn.

"Hoàng tử Bạch Tuyết."

Mộ Ngôn không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi cong cong, ý cười không che dấu được.

Một ngày không ăn là không thể.

Mộ Ngôn dùng ma pháp sứt sẹo tạm thời giúp hai người tìm được con mồi.

Buổi trưa ——

Hai người nhìn chằm chằm chú thỏ xui xẻo bị bắt lại.

Nụ cười trên gương mặt của Bertha hơi sượng rồi, "Nếu bảo ta xuống tay với chú thỏ đáng yêu này chắc có lẽ không được rồi."

"Ta sẽ huỷ hoại bữa trưa mỹ vị này mất."

Mộ Ngôn ôm chân, ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm gậy gỗ chọc chọc chú thỏ vẫn còn chưa chết.

"Thật xin lỗi, ta cũng vô pháp xuống tay."

Không thể xuống tay cũng không phải bởi nhân từ, mà là do......

Hai người bọn họ cũng không ai biết làm sao để nướng thỏ a.

"Ục ục."

Bụng Bertha rụt rịt kêu lên.

Đổi lấy Mộ Ngôn một cái liếc nhìn.


Vẻ mặt Bertha bình tĩnh tự nhiên che bụng lại, thanh âm như thường, "Ta đói bụng."

Mộ Ngôn: "Nga."

Sau đó......

Sau đó thì không có sau đó, hai người tiếp tục nhìn chằm chằm con thỏ.

Một lát sau, Bertha nghe giọng Mộ Ngôn chậm rãi, "Nhìn no rồi chưa?"

Bertha lắc đầu.

"Vậy chúng ta lại đi kiếm gì ăn?"

Bertha gật gật đầu.

Bertha đi theo Mộ Ngôn đi thật lâu, hắn từ bé vẫn luôn nuông chiều, cho dù cuối cùng bị ném vào rừng sâu, cũng gặp được một đám người lùn đáng yêu.

Đúng vậy, trong mắt của Bertha, đám người lùn kia, so với Mộ Ngôn còn đáng yêu hơn nhiều.

Cái cô phù thủy này chơi không vui.

Bertha đi đi dừng dừng, cuối cùng đỡ một thân cây, thở phì phò.

Làn da tuyết trắng lờ mờ ửng đỏ, cả khuôn mặt trông càng thêm xinh đẹp, yêu nghiệt hẳn lên.

Chỉ cần nhìn vậy thôi, đã cảm thấy hắn sắc đẹp no cơm rồi.

Trên mặt hắn có một tầng mồ hôi mỏng, thoạt nhìn rất mệt mõi.

Mộ Ngôn xoay người, ánh mắt tạm dừng trên đỉnh đầu của Bertha.

Chậm chạp không rời đi.

Bertha có hơi kỳ quái, đang định ngẩng đầu lên nhìn thử, lại nghe tiếng Mộ Ngôn thấp thấp, "Đừng nhúc nhích."


Giây tiếp theo, Bertha hơi trợn to mắt.

Thiếu nữ không biết từ khi nào đã tới gần, khoảng cách giữa hai người rất gần.

Hô hấp dây dưa.

Bertha theo bản năng ngừng thở.

Chỉ thấy tay thiếu nữ nâng lên, thoạt nhìn cô còn lùn hơn Bertha rất nhiều.

Thế nhưng trên người khí tràng trầm tịch khiến người ta không tự chủ nổi phải nghe theo.

Tư thế này thoạt nhìn rất giống với "tông cây", nhưng trên thực tế ——

Mộ Ngôn miệng cười nhàn nhạt, đem con rắn độc trên đỉnh đầu Bertha bắt xuống.

Cô nắm chổ bảy tấc của nó, con rắn độc không có biện pháp cắn cô, chỉ có thể dùng cái đuôi quấn quanh cánh tay Mộ Ngôn.

Cô lui về sau mấy bước, ước số ái muội nháy mắt biến mất không còn.

Mặt Bertha còn hơi hồng hồng, môi đỏ có vẻ mềm mại hơi hơi hé mở.

Ánh mắt dừng trên con rắn trong tay Mộ Ngôn.

Sững sờ một lát sau, liền lập tức nhích người ra khỏi chổ gốc cây đó.

"Nó tựa hồ cũng biết ngươi trông ngon miệng a."

Mộ Ngôn cười như không cười nhìn Bertha.

Sắc mặt Bertha hơi trắng đi, màu đỏ ửng ban nãy đã dần rút xuống.

Tựa hồ, có vẻ sợ con rắn này.

Hắn hơi lệch đầu sang một bên, "Cảm ơn."

Mộ Ngôn thả con rắn vào rừng, dùng nước lấy từ hồ ban nãy rửa tay.

"Mệt chưa?"

Bertha vừa mệt vừa đói, nói chuyện cũng không có sức lực gì.

Hắn gật đầu trong vô lực.

Khu rừng này không phải rộng bình thường, Bertha không biết đường, Mộ Ngôn cũng không quen lộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận