Edit: Soli
Beta: Manh
______________________
Hắn nhìn vị Dương tiên sinh đưa thư ký ra khỏi cửa khách sạn, trực tiếp lên một chiếc ô tô màu đen, một lúc sau mới rời khỏi đây.
Trong lòng Liêu Vân Húc tức khắc rung lên.
Cô Phùng?
Cái họ này khiến hắn giật mình, nhưng Liêu Vân Húc đã nhanh chóng ném suy nghĩ tầm thường đó ra phía sau.
Đang suy nghĩ gì vậy, chỉ là người phụ nữ kia, nếu cô có năng lực như vậy, những thứ mà nhà họ Phùng để lại cũng sẽ không rơi vào tay hắn!
Đáng tiếc, lúc đầu chỉ lấy được một số cổ phiếu và bất động sản, không đem toàn bộ Phùng thị thu vào danh nghĩa, ngược lại để cho những người khác của Phùng thị chiếm tiện nghi.
Bằng không, bây giờ hắn cũng không cần phải nhìn sắc mặt ai.
Hắn không biết cô Phùng kia là người như thế nào, nếu có thể...!
Tiếng nói chuyện của người khác cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, Liêu Vân Húc tạm thời dập tắt ý định, bắt đầu cười nói.
Trong chiếc xe màu đen mà " Dương tiên sinh" vừa ngồi kia, ngoài tài xế và thư ký Vương ở ghế phụ, bên cạnh Dương tiên sinh còn có một người khác ngồi ở ghế sau.
Đó là một cô gái nhìn quá trẻ trung, khuôn mặt thậm chí còn có chút thiếu nữ.
Vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng đáng chú ý nhất chính là đôi mắt.
Rõ ràng là tuổi tác không lớn, nhưng lại có khí thế kinh người, cô ấy có một loại hương vị điềm tĩnh vững vàng, như thể những việc lớn sẽ không làm cho cô ấy cảm thấy buồn.
Nhưng cô gái đang ôm một đứa bé trên tay, trên người có mùi sữa thoang thoảng, làm dịu đi cảm giác lạnh lùng của cô rất nhiều.
Bé nhỏ khá hoạt bát, ngồi trên xe không buồn, mắt mở to "Ô ô oa oa" không biết đang nói gì, chơi với ngón tay một mình rất vui.
Người phụ nữ đang bế đứa bé không phải là Dư Miểu sao?
"Bà chủ, đoàn phim này có gì đặc biệt không?" Dương tiên sinh không dám khinh thường người này, giọng điệu rất thận trọng.
Dư Miêu ngẩng đầu nhìn anh ta, nhướng mày nói: "Đặc biệt? Chà, có người tôi muốn giải quyết ở trong đó, vậy thế có tính là đặc biệt không?"
Dương tiên sinh giữa mày nhảy dựng.
Người trước đây phải giải quyết bây giờ đã trở thành thủ hạ bại tướng của cô.
Công ty có thể hoạt động đến mức này trong thời gian ngắn, anh ta ngoài mặt là CEO xử lý công việc thực ra không đóng vai trò gì lớn, giai đoạn trước, anh ta dựa vào thủ đoạn của cô Phùng này rất nhiều.
Anh ta cũng đã đọc qua thông tin của Phùng Miểu.
Một cô gái vừa mới lớn, thật sự không biết lấy đâu ra kinh nghiệm, ngay cả tay già đời như anh ta cũng thấy xấu hổ vì không bằng.
Mấy kẻ lão làng trên thương trường bây giờ đã được thu thập,biến thành những con rùa rụt đầu.
Chỉ những người trong đoàn làm phim thì làm sao đủ để cô chơi được?
Dương tiên sinh vội nói: "Ngài cao hứng là tốt rồi."
Dư Miểu thấy anh ta thức thời không hỏi nhiều, cười nhẹ, cũng không có ý chủ động giải thích, thay vào đó, cô duỗi ngón tay ra chọc chọc vào mặt đứa bé trong tay:
"Tiểu tử thúi, nhớ kỹ, phụ nữ không tàn nhẫn thì không có địa vị.
Ai khiến con không vui, con liền cho người ấy xuống địa ngục.
Hãy đè đầu không cho hắn ta có cơ hội Đông Sơn tái khởi."
Đứa trẻ này sao có thể hiểu những gì cô đang nói? Còn tưởng rằng mẹ đang chơi với mình, đứa bé vươn tay nắm lấy ngón tay Dư Miểu, khúc khích cười "ha ha ha" đầy vui vẻ, cả chiếc lợi hồng hào không có răng cũng lộ ra, nước miếng chảy ra khóe miệng.
Dư Miểu một bên chán ghét, nhưng đồng thời cũng thả nhẹ động tác lau mặt cho đứa bé.
Dương tiên sinh ở một bên nhìn đến hắc tuyến đầy đầu.
Trước hết, đây là một cô bé chứ không phải một tiểu tử thối.
Còn có......!
Cô Phùng, cô giáo dục trẻ con như thế này thực sự không có vấn đề gì sao?
~Hết~.