Xuyên Nhanh Công Lược

Cả bốn huynh đệ đều mặc bạch y vừa nhã nhặn lại thanh tú,riêng nhị biểu ca thì thắt lưng chiết eo làm bằng da ,thuận tiện cho việc gài chủy thủ và vận động mạnh.

Vốn dĩ đám người phủ thái phó này kể từ lúc Từ thị mất thì không còn đặt chân tới đây ,sao hôm nay lại kì lạ như vậy chứ? trùng hợp bắt gặp tình cảnh này nữa,phu quân bà khó khăn lắm mới leo lên được ví trí cao trên triều đình tình cảnh gian nan khôn cùng, nàng nhất định sẽ không để đám người Từ gia này tố giác phá hỏng con đường công danh của tướng công được.

Đánh song chủ ý liền dùng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo hung ác nhìn về phía Sen nhi,con tiện tì này đã ghây tai hoạ lại còn không biết,chỉ tay gằn giọng nói "Người đâu,lôi hai ác nô này xuống hình đường phạt một trăm hèo,đánh song thì tìm môi giới tới đây bán họ ra ngoài"

Hàn Duyệt hiểu ý thê tử đây là muốn giúp mình,chủ động bước lên hùng hổ vả miệng hai bà tử"Dạy dỗ ra hai điêu nô ức hiếp chủ như thế này phu nhân bà cũng không vô tội đâu,sơ xuất vô trách nhiệm,ta phạt bà tới từ đường đóng cửa xám hối ba tháng bà có phục hay không?"

Tần thị bày ra vẻ mặt hối lỗi,cung kính bước tới vén áo thi lễ,ngữ điệu xấu hổ nói "Là lỗi của thiếp thân,dạo này bận rộn chuẩn bị cho việc nghị thân của Nguyệt nhi nên lơ là,Đại công tử xưa nay tính tình vốn yếu ớt chậm chạp, lại để con tiện tì này thừa cơ ức hiếp thiếp thân cam nguyện lĩnh phạt"

Bốn huynh đệ Từ Mộ đứng bên cạnh xem kịch cũng không khỏi khen mụ đàn bà nham hiểm này,nói vài câu liền rũ bỏ trách nhiệm dung túc nô bộc điêu ngoa của bản thân,đùn hết mọi tội lỗi lên người ba ả nô tì này,công phu tẩy trắng sợ cũng qúa đáng rồi đi.

Hàn Duyệt rất hài lòng,nét mặt lộ rõ vẻ trách cứ


"Lần sau nếu còn tái phạm thì cho dù bà viện cớ gì đi chăng nữa ta cũng sẽ viết thư hưu bà"

Tần thị lập tức cúi đầu thi lễ tạ ơn,xong liền quay đầu phất tay áo lệnh cho đám nộ bộc đằng sau lên, kéo ba người Sen nhi xuống hành hình trượng tễ.

Sen nhi còn đang hoang mang chưa hiểu, nhưng khi nghe Tần thị nói đến kéo xuống đánh chết thì cảm giác bất an sợ hãi tức khắc phủ xuống.Nàng ta dùng hết sức vùng ra nhanh chân chạy tới trước mặt Tần thị qùy xuống dập đầu nói "Phu nhân nô tì biết sai rồi...van người tha cho nô tì đi...phu nhân...nô tì không muốn chết trẻ như vậy đâu...phu nhân"

Tần thị chán ghét nhíu mày ,giơ chân đá vào người Sen nhi khiến nàng ta bật ngữa ra,ngữ điệu vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói "Tiện tì ngu dốt,người ngươi có lỗi là đại công tử,có xin lỗi cũng là qua đó khấu đầu tạ tội chứ không phải ta"

Sen nhi không ngốc,lập tức nước mắt dàn dụa ti tiện bò về phía Mễ Lạc Tranh,đưa hai tay bám vào vai cậu "Công tử...người lòng dạ lương thiện tấm lòng bồ tát mà... làm ơn tha thứ cho cả nhà nô tì đi...công tử người không thể nào nhẫn tâm thấy chết không cứu được...công tử"

Những lời này không thể nói là rất dụng tâm, rõ ràng người muốn đánh chết, bán cả nhà nàng ta là Tần thị, nay lại tới cầu Hàn Nhạc Y,nếu cậu không đồng ý tha thứ như vậy nhất định sẽ bị tiếng khắc nghiệt thiếu tình cảm, mắt thấy mấy ca nhi là cậu năm nay đã đến tuổi nghị thân,nhưng nhà nào muốn lấy một ca nhi không được sủng ái còn trời sinh bản tính cay nghiệt đâu?

Đáy mắt Mễ Lạc Tranh loé lên tia giễu cợt,muốn kéo theo ta làm đệm lưng chứ gì,Tần thị bà đừng hòng được như ý.

Cậu vội vàng hoảng loạn đạp chân lùi lại,cố tránh khỏi nanh vuốt của Sen nhi,cặp mắt mở to nước mắt đong đầy, cả người không ngừng run nhẹ sợ hãi lắp bắp nói "Không...đừng...đừng tới đây mà...đừng tới đây..."

Sau đó cậu nhìn về phía bốn biểu ca Từ gia,ánh mắt cầu cứu đáng thương nhìn bọn họ "Ca...cứu đệ..."

Người sáng suốt vừa nhìn liền biết điêu nô này từ trước đến nay làm mưa làm gió, ức hiếp chủ đã quen nên cậu mới sợ như gặp quỷ như vậy.Bốn vị biểu ca đều nhướng mày ngạc nhiên,vốn dĩ còn mang theo nghi hoặc,nữa ti nữa ngờ mà tới đây.Nhưng sau khi chứng kiến một màn này không khỏi dâng lên lửa hận...biểu đệ mười mấy năm sống ở nơi này không biết đã phải chịu bao nhiêu uất ức đau khổ...chúng ta vậy mà lại ngu ngốc tin lời lừa ghạt của Hàn gia suốt bao năm.

Vị biểu đệ này thật đáng thương.


Tần thị giờ phút này chỉ hận không thể xé xác cậu ra thành từng mảnh,nhưng ngặt nổi bốn tên ôn thần toạ trấn đành cắn răng to giọng nói

"Người đâu kéo ba tên điêu nô này xuống trượng tễ đánh chết cho ta"

Sáu sai nha lập tức tiến lên không khách khí mà bịt miệmg ba người Sen nhi kéo xuống,nàng ta liều mạng giãy dụa muốn nói nhưng tiếc là không còn cơ hội nữa.

Mễ Lạc Tranh im lặng cúi đầu tỏ vẻ khiếp đảm,nhưng thực ra trong lòng lại cực kì vui vẻ,chẳng phải ngươi ỷ có Tần thị làm chỗ dựa nên tác oai tác quái lắm sao,tưởng thông minh lắm ai dè một kế nhỏ đã loại bỏ được ngươi,hoá ra cũng chỉ là một con nha đầu ngu ngốc mà thôi.

Ngay sau đó tiếng la như heo bị chọc tiết của ba người Sen nhi thất thanh vang lên,đám người hầu hoảng sợ tột độ ,không ngờ phu nhân thực sự phạt trượng tễ nha hoàn thiếp thân của đại tiểu thư tàn nhẫn như vậy,ngày thường cũng đâu có thấy phạt gì đâu ,hôm nay lại vì sự có mặt của bốn người này mà phá lệ,ánh mắt bọn họ nhìn về phía cậu đồng loạt thay đổi.Tần thị cười mỉm như không có chuyện gì ,vừa định tiến lên an ủi thì bị bóng lưng của bốn huynh đệ Từ Mộ chặn ngang.

Từ Thành cúi người hai tay nâng Mễ Lạc Tranh dậy,ánh mắt nhìn cậu đầy dịu dàng phủi phủi đám cỏ vụn dính trên đầu gối và vai áo,lại phát hiện y phục của biểu đệ đều đã cũ đến sờn vai.

Tuy may không tệ nhưng có vẻ đã từ lâu nên vải gấm đã xù lông,nhiều chỗ rách còn vá chằng vá đụp khiến tay áo nhăn nhúm nhìn ngứa mắt vô cùng.

Tuy mục đích sang đây vốn dĩ chỉ muốn dĩ hoà vi qúy nhưng xem ra bây giờ là không thể nào rồi,biểu đệ đường đường là đích tử phủ quốc công hơn nữa còn là ca nhi,y phục nhất định phải mềm mỏng hoa lệ mới phải,đằng này còn không bằng cả hạ nhân? Quốc công phủ nghèo nàn đến vậy sao? hay do Hàn Duyệt vốn dĩ vô tâm nên mặc cho Tần thị và điêu nô ức hiếp ấu tử,động tác đánh mắng thuần thục như vậy, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai là có thể hình thành,đó là do thói quen rồi.


Tần thị cay nghiệt như vậy còn dám xưng ta đây "Từ Mẫu" chẳng lẽ không biết ngượng miệng là gì hay sao?

Từ Thành bây giờ thật sự muốn xông lên đánh Tần thị một trận ra bả,họ thật hận nhưng không ngốc,hơi suy nghĩ chút liền xoa đầu cậu nói

"Biểu đệ lớn lên thật sự giống cô mẫu qủa là nhan sắc thượng thừa,mà cả nhà chúng ta cũng đã lâu chưa có dịp cùng nhau ngồi ăn cơm...tổ phụ và các thúc bá đều rất nhớ đệ,hay nhân cơ hội lần này trở về Từ gia ở một đoạn thời gian? xem như hàn huyên chuyện cũ luôn được không?"

Đáy mắt Tần thị hiện lên tia ngoan độc,đám trẻ ranh này vậy mà dám ra mặt bênh vực tiện nhân Hàn Nhạc Y,đã vậy còn cố tỏ ý khinh thường bà ta!! Vốn dĩ ban đầu chỉ muốn hủy hoại danh dự rồi tìm nhà nông nào đó gả quách cho song,không thì đổi sang làm thiếp cho các nhà phú hộ là được.Ai mà ngờ được hôm nay lại trùng hợp để đám người Từ gia phát hiện,dèm chừng kế hoạch muốn chuyện xấu hoá nhỏ của bà ta thất bại rồi.

Xem ra hôm nay bắt buộc phải để nó trở về Từ gia kia một chuyến thôi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận