Vốn dĩ nàng đang thoải mái sung sướng tu luyện ở Dao Trì, chơi đùa cùng các bạn cá trong Dao Trì mới đúng, vậy mà bây giờ nàng phải “yêu thương lẫn nhau” với con trùng dài chết bầm kia ở thế giới này.
Đáng ghét.
Con trùng dài kia không có ký ức sướng muốn chết, còn nàng thì lại nhớ rõ ràng rành mạch con trùng dài ở Dao Trì kia.
Hừ, thiên lý ở đâu, công bằng ở đâu!!!!
Số tui khổ quá mà, còn đắng hơn cả tim sen nữa!(ಥ ̯ ಥ)
Tuy rằng nàng chưa từng kết thành hạt sen, vì sao ư? Bởi vì nàng làm gì có đối tượng mà kết thành hạt sen? Mỗi lần chỉ có nở hoa, nở hoa và nở hoa, hết.
Chuyện quan trọng nhấn mạnh 3 lần.
Vậy mà nàng phải giúp con trùng dài chết tiệt kia kết hạt sen nhỏ (ý là sinh con đó) trong thế giới nhỏ, dỗi thiệt chớ, trình tiết của tui phải thua trên người còn trùng dài kia rồi sao!!! Ứ chịu đâu…
May mà trước kia lúc nàng rảnh rỗi, đã từng đọc qua nhiều thế giới nhỏ trong thoại bản, cho nên cũng không bị “khớp” mấy với thế giới hiện giờ.
Bây giờ nàng chỉ cần chờ Bạch Long “phụ trách” cưới nàng, sau đó sinh mấy bé hạt sen rồi nuôi lớn, hy vọng con trùng thúi kia ở thế giới nhỏ này không làm cho người ta muốn đấm.
Sau khi Giang Thời Dược trở lại thôn Đông Sơn lập tức nghe được tin hôm nay Diệp Phù Cừ không cẩn thận rớt xuống sông, được Bạch Long trên đường về quê thăm người thân cứu vớt.
Người nào người nấy đều nói, đợi mấy ngày nữa là có thể uống được rượu mừng của Bạch Long và thanh niên trí thức Diệp rồi.
Giang Thời Dược tức giận đến đôi mắt đều đỏ.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, một nữ thanh niên trí thức vừa khéo ở cạnh cửa liền thuận tay mở cửa ra: “Anh Giang, có chuyện gì sao ạ?”
Giang Thời Dược từ nửa khe cửa hé mở thấy được Diệp Phù Cừ đang ngồi trên giường đọc sắc, sắc mặt hòa hoãn lại: “Mạnh Vũ, phiền cô gọi Phù Cừ một tiếng giúp tôi nhé.”
Mạnh Vũ sớm đã tập mãi thành quen, quay đầu lập tức kêu một tiếng: “Phù Cừ ơi, anh Giang tìm cô kìa.”
Phù Cừ đứng dậy, sau đó dẫn Giang Thời Dược đến trong viện.
Trong cốt truyện nguyên tác, khi Giang Thời Dược biết được Diệp Phù Cừ được Bạch Long cứu đã phát điên một thời gian đấy, nàng không muốn anh ta nổi điên tại phòng nữ thanh niên trí thức đâu.
Bây giờ Phương Tiểu Mai không có ở trong viện thanh niên trí thức, nhưng chỉ lát sau cô ta sẽ biết ngay, đoán chừng sẽ giận tím người cho xem.
“Giang Thời Dược, anh tìm tôi có chuyện gì không?” Phù Cừ thấy Giang Thời Dược nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt đầy vẻ cuồng si, có chút không vui cho lắm.
Giang Thời Dược cắn chặt răng, gian nan mở miệng: “Phù Cừ, tôi nghe nói hôm nay em rớt xuống sông được Bạch Long cứu?”
“Ừ.” Biết rõ cố hỏi, giọng điệu chất vấn này là nói cho ai nghe đấy hả!
Nguyên thân chưa từng tỏ ra có cảm tình với Giang Thời Dược, mấy quà tặng mà Giang Thời Dược đưa cô ta cũng chưa hề nhận qua.
Tuy nói là nguyên thân không thích Bạch Long, song có thể thấy được cô ta không thích Giang Thời Dược chút nào, cho dù không có Bạch Long thì cô ta cũng sẽ không ở bên nhau với Giang Thời Dược.
“Hôm nay đáng lẽ tôi không nên đi lên trấn, sau khi chúng ta tới thôn Đông Sơn, Bạch Long chưa hề về đây lần nào.
Hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Phù Cừ, em cũng không muốn gả cho hắn đúng không?”
Giang Thời Dược cần thiết biết được câu trả lời của Phù Cừ, Phù Cừ xinh đẹp ưu tú như vậy, tên quân nhân thúi kia không thể nào không “chịu trách nhiệm” được, biết đâu chừng là do hắn gài bẫy cũng nên.
Chỉ cần Phù Cừ không muốn gả, anh ta sẽ còn có cơ hội.
“Tôi rơi xuống sông thế kia, thanh danh đều bị hủy hoại hết rồi, ngoại trừ Bạch Long thì còn có lựa chọn nào khác sao?”
Nói thật, Phù Cừ không hề thích chuyện này chút nào.
Mẹ kiếp, rớt xuống nước thôi mà thanh danh đã không còn, thật sự là quá nhảm nhí mà.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, thuận lý thành chương để Bạch Long cưới nàng.
“Phù Cừ à, em gả cho tôi đi, tôi sẽ không chê bai em đâu, cho dù em bị người đàn ông khác ôm qua tôi cũng không so đo.” Giang Thời Dược nói đến câu sau tức giận đến mặt đều đỏ, thời đại này nào có thằng đàn ông nào không để ý đến chuyện vợ/ người yêu mình bị thằng khác ôm đâu?
“Không phiền anh nhọc lòng, cho dù không có sự việc xảy ra ngày hôm nay tô cũng sẽ không nghĩ đến gả cho anh, hơn nữa tôi cảm thấy Bạch Long khá tốt.”