Xời, còn không chê tôi cơ đấy! Tôi là gốc sen duy nhất ở Dao Trì tu luyện thành tiên đấy nhé, đến lượt anh có cử chê tôi chắc? Lớn lên không được đẹp như con trùng dài thúi kia thì thôi đi, vóc dáng cũng không cường tráng bằng hắn, còn chưa biết là ai chê ai đâu.
Giang Thời Dược tức giận đến đỏ mặt tía tai, tức giận nói: “Cô đừng hối hận.”
Trong nhóm nữ thanh niên trí thức cùng nhau đến thôn Sơn Đồng, Giang Thời Dược cảm thấy chỉ có Diệp Phù Cừ mới “miễn cưỡng xứng đôi” với anh ta, cho dù là về phương diện nhan sắc hay là tính tình.
Chẳng qua Giang Thời Dược không ngờ, bản thân còn chưa chê bai nàng bị thằng đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, mất sạch thanh danh, còn sẵn lòng cưới nàng, vậy mà nàng lại dám nhục nhã anh ta!
Anh ta muốn gia thế có gia thế, muốn văn hóa có văn hóa, muốn ngoại hình có ngoại hình, loại người một chữ bẻ đôi còn chưa chắc biết đã tham gia quân ngũ như con hàng Bạch Long kia có chỗ nào so được với anh ta chứ!
Giang Thời Dược xoay người liền nổi giận đùng đùng trở về phòng thanh niên trí thức nghỉ ngơi.
Phù Cừ liếc mắt nhìn Phương Tiểu Mai đang núp ở một góc nghe lén.
Thật ra thì trong nguyên tác Giang Thời Dược không có làm chuyện gì quấy với Diệp Phù Cừ hết, về phần con ả Phương Tiểu Mai này…
Có lẽ nàng nên ra tay “dọn dẹp” một chút, dùng thân phận của nguyên thân để đáp lễ.
Phương Tiểu Mai nhìn bóng dáng Phù Cừ, trong lòng âm thầm đắc ý, cảm thấy bản thân hành động mạo hiểm như thế là đúng rồi, chỉ có loại ngu xuẩn như Diệp Phù Cừ mới có thể vì một gã đàn ông thô kệch ở nông thôn mà từ bỏ Giang Thời Dược.
Lần này Diệp Phù Cừ chọc giận Giang Thời Dược, bọn họ sợ là không còn khả năng gì rồi.
Hiện giờ Diệp Phù Cừ chắc mẩm là ngồi chờ gả đi rồi, lúc này Giang Thời Dược chắc chắn rất thương tâm, mình sẽ dịu dàng đến an ui một phen, mình không tin Giang Thời Dược có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Phương Tiểu Mai mình đây.
Sau khi Bạch Long trở về nhà họ Bạch cũng không có kể lại chuyện cứu Diệp Phù Cừ ở bờ sông.
Hắn ăn xong chén mì Dương Xuân đón gió tẩy trần của mẹ mình xong thì lên giường ngồi suy tư, tự ngẫm nghĩ.
Hắn là một quân nhân, tình huống khi đó không thể nào thấy chết mà không cứu.
Tuy rằng hắn cảm thấy chuyện này không có gì, nhưng đúng là đã tổn hại đến thanh danh con gái người ta thật.
Năm nay hắn đã 24 tuổi, bởi vì tham gia quân ngũ nên chậm trễ chưa cưới vợ, rất nhiều thanh niên 24 tuổi trong thôn đã kết hôn rồi, chỉ còn mỗi hắn là độc thân thôi.
Hôm nay hắn vừa đi đến cửa thôn bờ sông liền nghe thấy không ít người đang hô to: “Thanh niên trí thức Diệp rơi xuống nước.”
Hắn không có suy nghĩ này nọ gì nhiều, lập tức ném túi hành lý sang một bên, nhảy xuống cứu người.
Cô bé kia chắc nhiều lắm cũng 18-19 tuổi thôi, ngoại hình cũng xinh.
Chỉ là không ngờ người vừa được cứu tỉnh đã “tặng” hắn một bạt tai.
Lúc ấy hắn rất rối, bèn chạy trối chết rời khỏi hiện trường.
Hắn đã làm tổn hại thanh danh của con gái người ta, cần thiết phải chịu trách nhiệm.
Nhưng mà cô gái kia điều kiện tốt như vậy, lại là thanh niên trí thức người thành phố xuống nông thôn.
Hắn chỉ sợ người ta không chịu mà thôi, dù sao thì gia đình hắn cũng nghèo mà, chưa tốt nghiệp cấp 2 đã đi lính rồi, mấy năm nay hắn từng bước thăng chức, tiền lương và trợ cấp cũng được nhiều hơn chút, tình hình trong nhà mới được dư dả hơn xíu.
Lúc này, giọng nói sang sảng của cô út hắn từ ngoài cửa truyền đến: “Anh hai, chị dâu, A Long ơi…”
Bạch Long nghe được tiếng mẹ hắn đáp lại, bản thân cũng đi ra cửa nhìn xem.
Aiz, hắn đương nhiên biết cô út gấp gáp nhiệt tình chạy tới đây vì cái gì, chuyện này đúng là hắn cần phải tỏ rõ thái độ rồi.
Mẹ Bạch nóng lòng đặt câu hỏi: “Long à, sao vừa rồi con về không nói gì hết vậy? Để mẹ còn biết mà chuẩn bị nữa.”
“Long à, con tính sao hả? Thanh niên trí thức Diệp người ta chính là một cô gái tốt đó, cô ở ngoài đã đánh tiếng rồi, nói cháu không thể nào không chịu trách nhiệm được.”
Thím Đại Bàn cũng bắt đầu hỏi han, bà ấy nhìn A Long lớn lên mà, thằng nhóc thúi này làm lính như vậy sao có thể không có lòng chịu trách nhiệm cho được.