"Em phải đi cùng anh sao?" Tịnh Hề ngước mắt lên nhìn, đặt thìa cháo xuống.
Liếm liếm khoé môi.
Lạc Cẩm Tu cầm khăn ăn chùi hộ cô, rũ rũ mi mắt nhìn tiểu thiên sứ: "Em không muốn đi cùng anh?"
Tịnh Hề trầm ngâm suy nghĩ, đi với anh ta à...
Nói thật chứ, đôi khi cô cảm thấy hơi sờ sợ Lạc Cẩm Tu ấy.
Dường như có cái gì đó...
Đang dần thay đổi.
Càng ở bên anh ta lâu, bản chất của anh càng lộ rõ.
Dính người, điên điên và đặc biệt cực kì biến thái.
Cô còn nhỏ tuổi như vậy, thế mà có mấy lần anh ta định lau súng cướp cò rồi đấy.
Nếu không phải bảo bảo thông minh thì sớm đã bị hấp diêm.
Sang chấn tâm lý!
Chỉ sợ hai ba năm nữa, anh ta không nhịn được mà ấy ấy thì chớt.
Da đầu không khỏi tê dại hết cả lên bởi cái nhìn dịu dịu dàng dàng của Lac Cẩm Tu.
Tịnh Hề không biết phải nói thế nào để biểu đạt lời từ chối của mình.
Cô cầu cứu sự trợ giúp từ cậu chuột...
Bếu ơi, cứu bảo bảo với!
\[...\] Cô vừa gọi ta là gì?
Bếu???
Gì thế?
Tên ta là Chuột mà.
\(Tên của nó đấy.
Đặc biệt chưa?.