"Em cần một lời giải thích." Tịnh Hề khoanh tay trước ngực, ngồi oạch một cái lên ghế sô pha, kéo căng gương mặt nhỏ, hỏi Lạc Cẩm Tu.
Người đàn ông cười khẽ, đóng cửa vào.
Anh cúi người xuống, lục lọi cái kệ bên cạnh, lấy ra đôi dép bông hình tai thỏ.
Bước đến gần Tịnh Hề, nhẹ nhàng xỏ dép cho cô.
Bàn tay to nắm lấy cổ chân thon gầy của thiếu nữ.
Tới lúc này, Lạc Cẩm Tu mới mở miệng: "Em chỉ được hỏi một vấn đề thôi."
Tịnh Hề:"..." Ta nhớ không nhầm thì anh ta từng nói câu này rồi thì phải?
Lật bàn!
Hỏi thế tụt hứng bỏ bố ra!
Thấy tiểu thiên sứ trừng mắt lườm mình, hai má bánh bao phụng phà phụng phịu, cả người Lạc Cẩm Tu tê hết cả lên.
Ánh mắt cô quá câu hồn, có thể khiến anh phát cuồng trong tức khắc...
Cả thân thể của em ấy chính là thuốc phiện mà anh nghiện...
Đầu óc chợt nảy ra ý tưởng mới, Lạc Cẩm Tu ngồi cạnh Tịnh Hề.
Cái tay mất dạy kia trượt từ cổ chân lên bắp chân cô, lả lướt vuốt ve.
Người đàn ông nhìn chằm chặp từng tấc da đùi mịn màng.
Anh đặt gót chân Tịnh Hề sao cho nó ma sát với hạ thân của mình, cọ cọ vài cái...
A! Phê thế chứ!
Cọ mạnh thêm tí nữa.
Tịnh Hề đâu phải người vô giác.
Trong lúc đang suy ngẫm xem hỏi nam phụ đại nhân câu gì thì hợp lý...Ai dè, Lạc Cẩm Tu bậy bạ tới mức cầm gót chân cô mà thẩm du...
Là thẩm du đó!
Hù chết bé rồi!
"Anh làm trò gì thế hả?" Tịnh Hề rụt mạnh chân lại, hoảng loạn kêu to.
Lạc Cẩm Tu cực kì cố chấp, kéo chân cô.
Anh vòng tay tóm lấy eo cô gái, bế cô ngồi lên đùi mình...
Ôi, mông em còn phiêu hơn so với gót chân.
( Đừng ai hỏi cảm xúc của tôi khi viết tới câu này.