Xuyên Nhanh Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không


"Không thả." Feyrld ung dung đáp lại, chàng bắt đầu cầm đũa.

Gắp một miếng thịt, nhét vào mồm: "Thả nàng rồi, thể nào nàng cũng tìm cách đối phó với ta."
Chàng đâu có quên, trước đây nàng ấy dùng thanh kiếm ma quỷ kia để giết chết chàng.
Cả tấm phù kì dị đó nữa...
Vẫn là nên trói người lại thì hơn.
"Ngươi trói ta như vậy, bảo ta ăn cơm kiểu gì?" Không hiểu sao, Tịnh Hề càng nhìn tên này, càng thấy chướng mắt.

Cảm giác rất rất muốn cầm quả sầu riêng ném vào mặt chàng ta.
Ném cho ngươi chết nè.
Ném cho ngươi hủy dung nè.
"Vậy thì nàng đừng ăn." Người đàn ông hờ hững trả lời, mồm nhóp nha nhóp nhép nhai cơm.

Mũ trùm đầu không khỏi rung rung theo cơ mặt chàng ta.
"Ngươi không có tháo khăn bịt mặt à?" Tịnh Hề dùng ánh mắt như nhìn thằng thiểu năng mà nhìn Feyrld.

Nàng chống đỡ cái eo, sao cho bản thân mình ngồi vững vàng.

Tiếp tục đánh giá Feyrld.

Người đâu mà kì "cụt" không hà?
Trông cái cách mà chàng ta ăn kìa.
Mỗi khi Feyrld đưa đồ ăn vào miệng, hai phần khăn phần miệng sẽ tự mở ra, cho vào mồm...Sao trông giống cái mỏ vịt thế cơ chứ???
Khụ...khụ...nhịn cười đi.

Giờ mình đang là người bị bắt cóc mà.
Căn phòng là một mảnh tĩnh lặng.

Không một ai tiếp tục nói chuyện cả.

Chỉ có tiếng hít thở đều đều cùng với thanh âm bát đũa va chạm với nhau.

Thi thoảng, Tịnh Hề sẽ lén đảo mắt nhìn sang mâm thịt nướng thơm ngon bị hao dần đi...
Nuốt nước bọt ừng ực...
Đói quá...
Từ trưa tới giờ, nàng đã kịp ăn gì đâu chứ.
Vậy mà tên đàn ông này còn dám múa mồm trước mặt ta!!!
Feyrld ăn rất nhanh.

Chưa đến mười lăm phút, chàng đã ăn xong phần của mình.

Đôi đồng tử hổ phách nhìn đến thiếu nữ ngồi bên nệm.

Chàng đặt phần ăn của nàng gần đó, cắm hai đôi đũa lên trên giữa núi cơm, tươi cười thản nhiên: "Nữ hoàng bệ hạ, mời nàng ăn."
Tịnh Hề:"..." Thích oánh nhau hay gì???
Ta còn sống sờ sờ đây, cắm cắm cái gì hả?
Kìm nén cơn tức giận muốn đá bay cái bát, Tịnh Hề đối diện thẳng với cặp mắt thâm thúy của Feyrld.

Mắt hạnh cong lại, mỉm cười đầy máy móc: "Ngươi làm ơn thả ta ra được không?"
Không thả, chẳng lẽ bắt ta cúi đầu nốc cơm như chó à?
Đợi đã...
Sắp xong rồi...
"Ta nói không thả là không thả."
Tịnh Hề:"..." Ha ha ha, người anh em! Đây là nhà ngươi tự tìm đường chết.
Thiên đường có lối không chịu đi, địa ngục đóng cửa lại cứ thích lao đầu vào...
Đỡ nè!!!
Tịnh Hề lăn một vòng sang bên nệm.

Đá chân mạnh một cái, trúng ngay hạ bộ của người đàn ông.

Vì quá đau đớn, Feyrld kêu to tiếng, gập người lại, hai chân khụy xuống đất.

Không rõ chàng ta bị làm sao nữa, đúng lúc này, khăn trùm đầu cư nhiên rớt xuống.
Gấp gáp tháo lỏng dây thừng ra, Tịnh Hề móc ra một tấm phù, phi mạnh về hướng Feyrld.

Phù mỏng đập mạnh vào lồng ngực, chàng khó khăn ho ra hai ngụm máu.

Máu tươi tràn khoé miệng, chảy xuống cằm.

Nhìn theo bóng dáng người phụ nữ lanh lẹ nhảy khỏi cửa sổ chạy đi, Feyrld cong môi cười đầy vặn vẹo điên cuồng.

Sâu trong đáy mắt, tia máu phẫn hận tràn lan, đè lên cả màu hổ phách vốn có, giông bão cuồn cuộn không ngừng nổi lên...
Cleopatra...
Menes, không ngờ đứa con gái này của ngươi cũng thật thú vị.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Chạy trốn khỏi ma chảo của Feyrld.

Điều cần thiết làm nhất trong lúc này chính là thiết lập truyền tống trận, để trở về dinh thự nữ vương.
Trận pháp này, nàng đã được học vào năm mười tuổi.

Lúc đó, cậu chuột còn chưa đi công tác.

Ở cổ đại nhạt nhẽo như thế, nó liền đem ra một đống tập sách dày cồm cộm cùng Tịnh Hề nghiên cứu ngày đêm.

Quyển sách mà nàng thích nhất chính là "Vạn pháp trận trong vạn giới".
Rất hay, cũng rất phê.
Nhân cơ hội cùng tiểu hoàng tử Seta đến Hạ Ai Cập, công chúa Cleopatra đã tạo ra pháp trận truyền tống trong vườn hoa cung nữ hoàng.

Tại vì nàng đã dự đoán từ trước, ngôi nữ đế về sau sẽ thuộc về mình.
Nàng đã đoán đúng.
Và truyền tống trận đặc biệt cực kỳ thành công.
Sa mạc Disert, sa mạc trắng nổi tiếng của đất Ai Cập.
Giữa mỏm đá hình thù ngồ ngộ, thiếu nữ ngồi co rụt người lại.

Thân hình nhỏ bé của nàng dán sát bên vách đá.

Từng đợt bão cát liên tiếp đánh tới, gió thổi mịt mù, tiếng rít gào giữa đêm đen nghe thật kinh hoàng.

Tịnh Hề nhắm tịt mắt lại, chùm chiếc khăn mỏng lên đầu, ngăn cho cát tạt vào mặt.

Trong bụng nàng chửi vạn lần cũng không hết giận.
Sao đen đủi thế trời???
Sao xui xẻo thế trời???
Theo như kế hoạch đã tính, thì đáng ra bây giờ nàng đã nằm ngủ trong cục nệm êm ấm ở nội điện mới đúng.
Chứ đâu phải ngồi đây hứng cát thế này!!!
Hiện giờ, hai mắt của Tịnh Hề đang ở trong trạng thái mù tạm thời.

Đây là điều mà nàng đã biết trước rồi...
"Một nửa bóng đêm sẽ che phủ mắt bạn."
Cái này...cũng khá là dễ hiểu.
Một ngày có hai mươi tư giờ, thì có mười hai giờ phải bị mù, mười hai giờ còn lại sẽ nhìn được.
Đây chính là nguyên nhân mà mỗi khi trời chở tối.

Qua chín giờ là Tịnh Hề luôn luôn tự nhốt mình trong điện, lấy lí do là thờ cúng thần linh.
Bổn bảo bảo không hề muốn để cho bất kể ai biết mình là một nữ hoàng mù loà cả.
Kể cả Varu cũng không biết điều này.
Đợi đến chín giờ sáng hôm sau, dương quang sẽ trở lại thôi.

Không phải sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui