Pháp trận truyền tống rất dễ tạo ra, dù cho bị mù, Tịnh Hề vẫn làm được.
Điều khiến nàng phải dừng tay là vì cơn bão cát khủng khiếp này.
Tịnh Hề không dám tùy tiện chạy vào nhà dân xin nương tựa nhờ.
Nhỡ đâu tên Feyrld đang tìm kiếm nàng thì sao...
Riêng thân phận nữ hoàng Ai Cập đã là một bất lợi lớn nếu nàng lại bị bắt đi lần nữa.
Lặng yên co ro bên mỏm đá đã lâu, chẳng biết giờ đang là ngày hay đêm.
Xung quanh tứ phía tĩch mịch, đôi khi tiếng gió thổi quét, thanh âm cát sàn sạt vang lên.
Vạn vật như thể chìm đắm trong sự im lìm vô tận.
Tịnh Hề khẽ nhấc cái tay đã tê cứng dậy, phủi phủi đống cát bụi dính trên người.
Nàng ho khụ khụ mấy cái, cố gắng mở mắt thật to.
Song, tất cả mọi thứ chỉ là bóng tối mà thôi...
Thời tiết đêm sa mạc thật lạnh...
"Ha...ha...hắt xì!!!" Nhăn cái mũi nhỏ xinh lại, hắt hơi một tiếng.
Tịnh Hề há miệng "ắt chì", ôm lấy hai vai gầy gò.
Mặt nàng không khỏi tái lại do quá lạnh lẽo.
Quần áo trên người từ sáng đến giờ đã thay ra đâu mà, vẫn là chiếc váy lanh mỏng cùng với cái khăn chùm đầu...
Đúng là hai thứ này không đủ để giữ ấm thật.
Biết thế lúc chạy, nên chôm thêm cái mũ trùm đầu của tên kia...
Dừng lại hành vi đứng yên một chỗ mà than ngắn thở dài.
Tịnh Hề mau mau bước ra khỏi mỏm đá, thiết lập truyền tống trận.
Nhưng nàng chưa kịp bước chân được nửa bước, chợt có tiếng vó ngựa từ xa lại gần.
Giọng điệu hứng khởi non choẹt của lũ thanh niên vang cười: "May quá, mau mau báo cho ngài Feyrld bên đó đi.
Chúng ta tìm được người cho ngài ấy rồi."
"Ok, ok, để tôi đi cho.
Mấy người các cậu ở lại đây canh gác thật kĩ đấy.
Để người chạy đi là cả lũ chúng ta cùng chết với ngài Feyrld cho coi."
Tịnh Hề:"..." Không thấy ta đang đứng đây à?
Mẹ nó, cái lũ thiểu năng này!!!
Khó mà có thể tin được, nam phụ đại nhân rất nhanh đã bắt được mình...
Rõ ràng bổn bảo bảo đã vượt xa lắm rồi mà???
Tại sao?
Nàng nhấc chân, cúi đầu lao thẳng về phía trước.
Dẫu cho có bị mù, Tịnh Hề vẫn phải cố vắt chân lên cổ mà chạy.
Ngoảnh đầu lại, vươn tay lên.
Gương mặt thiếu nữ hiện ra nụ cười ngọt ngào động lòng người, đôi con ngươi không có tiêu cự nhắm vào.
Hai ngón tay búng mạnh một cái, lá bùa phi ra ngoài.
Tức khắc, sau lưng Tịnh Hề là bao tiếng chửi rủa, tiếng ngựa hí hí đầy đau khổ...
Âm thầm khinh bỉ...
Ha, ta bị mù thì sao chứ?
Các ngươi cũng không phải đối thủ của ta.
"Bệ hạ, sao ngài hư thế, hửm?" Giọng cười trầm khàn, phủ hơi lạnh lẽo của người đàn ông đập mạnh vào tai.
Tịnh Hề thậm chí còn mơ hồ cảm thấy có con độc xà đang bò bò bên sống lưng mình.
Nàng khẽ nhíu mày, bước chân càng thêm nhanh hơn...
Sau lưng nàng làm gì có tiếng ngựa chạy chứ?
Ảo giác, ảo giác cả thôi.
Sợ hãi các thứ.
Cố gắng tự thôi miên chính bản thân, Tịnh Hề gật gù tự cho mình là đúng.
Cố bỏ lơ giọng nói ma quỷ kia, hất một lá phù về hướng sau.
Nàng lại gắng gượng chạy, mặc cho cát xen vào chân, mặc cho mắt không nhìn rõ đường...
Sau lưng không còn âm điệu khàn khàn quỷ mị đó nữa.
Thay vào đó là tiếng thở dài tỏ ra đầy bất lực của người đàn ông, chàng đầy tiếc yêu mà nói: "Bệ hạ, nàng đừng cố chạy nữa..." Vung nhẹ bàn tay to lên, giáng thẳng một cú chặt vào gáy thiếu nữ: "Nàng bắt buộc phải ở lại đây rồi."
Tầm nhìn trở nên nhạt nhoà trong chốc lát, cơn đau ập tới.
Mi mắt trở nên nặng trịch, Tịnh Hề lảo đảo gục xuống.
Người đàn ông thấy vậy, bèn vươn tay xốc nách cô gái lên, cho nàng ngồi vào lòng mình.
Lau lau bớt cát bụi bám dính lên gương mặt xinh đẹp của Tịnh Hề, Feyrld quất ngựa truy phong, phi về làng chài.
Không quan tâm nhiều đền vết bẩn trên quần áo Tịnh Hề, chàng ôm chặt người trong lòng...
Tựa như đứa trẻ đã thành công tìm được món đồ chơi yêu thích của nó.
Nhưng đúng thật mà, Feyrld dường như đã coi Tịnh Hề là đồ chơi riêng của chàng rồi.
Mà có lẽ, chàng cực kì yêu thích thứ đồ chơi này...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Chìm vào cơn mộng mị sâu đắm, Tịnh Hề đã gặp phải một giấc mơ quái dị...
Phải nói là siêu cấp quái dị luôn ấy.
Trong mơ, nàng bị ném vào thùng nước, nước âm ấm, thơm mùi hương hoa sữa.
Đang mải hưởng thụ cảm giác trơn trơn mềm mềm khi tắm.
Tự dưng áp lực đè tới, thân hình bị chèn ép bởi một cục thịt.
Không biết cục thịt này làm mấy trò gì mà cứ bóp bóp linh tinh khắp cơ thể nàng, doạ cho Tịnh Hề nhảy lên vì sợ quá.
Thế là nàng tỉnh lại luôn.
Èo ôi, sang chấn tâm lý mất.
Nắng vàng tươi rọi qua cửa phòng, ngoài xa ập đến tiếng sóng vỗ rầm rì.
Hai tay bị trói buộc đến mức tê dại, Tịnh Hề cố nghiêng người ngồi dậy.
Rồi nàng phát hiện ra, đâu chỉ hai tay, đến cả chân nàng cũng bị xích chặt lại, trói bên cột giường...
Gì zậy?
Dây xích này lấy đâu ra thế?
Đây là một căn phòng khác hoàn toàn so với căn phòng hôm qua.
Trông chanh sả hơn nhiều.
Từ cửa chính, cửa phụ cho đến cửa sổ đều được trang trí bởi hoa hoè hoa hoét.
Phong cách gọn gàng, ngăn nắp, bên đầu giường là một cái rương gỗ to đùng.
Thân thể có chút hư không, lành lạnh, Tịnh Hề mới nhìn xuống quần áo mình đang mặc...
Cảm tưởng một giây sau đó, nàng muốn đi hủy diệt thế giới...
Cái này, cái này...
Đây không phải là áo xuyên thấu à???