\- Phong Linh, em cũng muốn đi cùng sao?
Lục Tử Hàn có hơi không muốn, khó khăn lắm mới tìm thấy cô, hắn không thể để cô đi vào nơi nguy hiểm được.
\- đương nhiên, em phải đi cùng để bảo vệ anh chứ.
Hạ Phong Linh nói cực kỳ tự nhiên, Lục Tử Hàn hơi cảm động nhưng mà! hắn vẫn không yên tâm.
\- Tử Hàn anh yên tâm đi, em sẽ không lặp lại một sự việc hai lần đâu.
\- anh biết rồi.
Lục Tử Hàn cúi xuống hôn cô một cái rồi xoa xoa đầu cô.
Hắn quả thật cũng không yên tâm để cô lại một mình ở nơi này cho lắm.
Nếu có thể nhét vào túi áo mang theo bên mình thì an toàn nhất.
\- thế nên anh có cho em đi cùng hay không?
Hạ Phong Linh giở trò nũng nịu.
\- vậy em trước hết hãy dùng thứ này đã.
Lục Tử Hàn chỉ vào cái hộp kia, Hạ Phong Linh nhìn theo một cái rồi nói với hắn.
\- vậy anh gọi tất cả những người trên tinh cầu này đến đây cho em trước đi.
Lục Tử Hàn hơi khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời cô nói.
Cư dân trên tinh cầu không nhiều, thế nên rất nhanh liền tập trung đông đủ.
Đến lúc này Hạ Phong Linh mới mở hộp ra, ngay lập tức một luồng khói trắng từ từ bay ra, một phần bị Hạ Phong Linh hấp thu, phần còn lại được cô dùng linh lực đẩy lên cao rồi khuếch tán ra xung quanh bao trùm toàn bộ cư dân trên tinh cầu.
\- cảm ơn chủ nhân và phu nhân.
\- cảm ơn chủ nhân và phu nhân.
Người ở tinh cầu này đều là từ thế giới khác đến, lúc mới tới đều thoi thóp cả rồi, lúc Lục Tử Hàn đi đóng các lỗ hổng thời không thấy vậy thì tiện tay nhặt về tinh cầu nên họ vốn đã biết ơn hắn sẵn, sau hắn lại tạo kết giới để ngăn thiên đạo trừng phạt đám người ngoại lai như bọn họ thì càng thêm biết ơn, còn giờ thì chính là trung thành tuyệt đối.
Lục Tử Hàn nhìn Hạ Phong Linh ánh mắt hơi sẫm lại.
\- em!
\- từ giờ không cần phải lãng phí linh lực vì em hay bất cứ ai nữa, yên tâm rồi nhé.
\- yên tâm rồi.
Nói xong liền bế Hạ Phong Linh lên đi thẳng vào trong.
\- này! em có chân! em tự đi được.
\- anh bế sẽ nhanh hơn.
Hạ Phong Linh: "! "
Được thôi, tự đi hay được bế có khác gì nhau đâu.
Cuối cùng không phải vẫn chui vào miệng sói à?
!
Tháp thời không bị hỏng dẫn tới con đường tới tháp cũng bị đóng lại, nhưng mà không biết Lục Tử Hàn làm thế nào mà sau cùng vẫn mở được đường đến đó.
\- Phong Linh, lại đây đi.
Lục Tử Hàn mở được cửa thời không, vừa định cầm tay Hạ Phong Linh đi vào thì thấy cô đã bị hút vào một cánh cửa khác rồi.
\- Phong Linh!
Lục Tử Hàn vội vã đuổi theo cô nhưng không kịp, trước khi cánh cửa kia biến mất hắn lập tức ném Viên Viên vào trong đó với cô, cùng lúc đó cánh cửa thời không cũng khép lại luôn.
Viên Viên: "! " chủ nhân ngài nghiêm túc sao?
\- Lục Tử Hàn, không ngờ ngươi cũng có lúc bất cẩn như vậy.
Sau khi cửa thời không khép lại, một giọng nói đột nhiên vang vọng bên tai Lục Tử Hàn.
Lục Tử Hàn nhíu mày một lúc mới nhớ ra là ai
Kỳ Uyên, không ngờ hắn vẫn còn sống.
Càng không ngờ hơn tên đó lại có thể trà trộn trong chính địa bàn của hắn mà hắn lại không hay biết!
Không đúng!
Là trò chơi đó.
Lục Tử Hàn hiểu rồi.
Tên này cũng giống như hắn dùng một phần thần thức của mình để tiến vào trò chơi rồi tiếp cận Hạ Phong Linh.
Chỉ là hắn đã xâm nhập vào trò chơi đó và ra ngoài theo bọn họ từ lúc nào chứ?
\- cảm ơn ngươi đã tìm nàng ấy về giúp ta nhé, từ giờ trở đi nàng ấy sẽ do ta chăm sóc.
Chăm sóc?
Hay là lại giết cô ấy thêm lần nữa?
Lục Tử Hàn hơi nhếch môi.
\- ồ, để xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.
\- Lục Tử Hàn, 30000 năm trước ngươi thua ta thì bây giờ cũng sẽ như thế mà thôi.
Tạm biệt, ta đi tìm biểu muội của ta đây! haha!
Kỳ Uyên nói xong thì cũng lập tức biến mất.
Lục Tử Hàn bề ngoài tuy vẫn tỏ vẻ trấn định nhưng bên trong lại tràn đầy giông bão.
Hạ Phong Linh bây giờ tuy đã dư sức tự bảo vệ bản thân, nhưng mà đến hắn còn không phát hiện ra Kỳ Uyên xâm nhập vào trò chơi và đi theo bọn họ từ lúc nào thì Hạ Phong Linh sao có thể nhận ra được?
Đến lúc đó ngộ nhỡ cô lại bị Kỳ Uyên lừa tiếp thì sao?
Hắn vất vả lắm mới tìm được cô, hắn không thể lại để mất cô lần nữa được.
Lục Tử Hàn lại mở cánh cửa tới tháp thời không ra, nhưng mà dường như tháp thời không đã đóng lại rồi, hắn luôn xuyên đến một thế giới xa lạ nào đó, giống như những lần trước đó.
Mãi mãi cũng không tìm được cô.
Không được!
Lần này hắn sẽ không thua.
Hạ Phong Linh, chờ anh.
Cho dù em ở đâu, anh cũng sẽ tìm được em.