"Xin anh, cho tôi mượn ít tiền, anh muốn tôi làm gì cũng được."
Thù Lẫm nhìn cô gái trước mặt dù đang nói lời thỉnh cầu, trên mặt lại cao ngạo quật cường, bộ dáng giống như bị ép hiến thân, hắn không khỏi cười lạnh, đầu óc của cô ta có vấn đề đúng không?
Hắn hờ hững nhìn Kiều An Nhiên, ngữ điệu ngả ngớt: "Hửm? Làm gì cũng được?"
Câu này chứa đầy ẩn ý khiến mặt Kiều An Nhiên đỏ lên, cắn cắn môi, trong lòng đấu tranh một lát, sau đó một bộ không thèm đếm xỉa, gật đầu nói: "Đúng, làm gì cũng được."
Nụ cười trên mặt Thù Lẫm càng sâu, thân thể nghiêng về phía trước tới gần Kiều An Nhiên, gằn từng chữ một: "Vậy cút cho tôi, xem thử cô cút được bao xa?"
Kiều An Nhiên kinh ngạc cực kì: "Anh kêu tôi cút?"
Thù Lẫm không thèm phản ứng, trực tiếp kêu bảo an vào lôi cô ta ra ngoài, thực sự rất không thú vị, còn tưởng cô ta có thể chống đỡ được một khoảng thời gian, không nghĩ tới cái mà cô ta gọi là cốt khí cũng chỉ được hai ba ngày.
Kiều An Nhiên lúc bị ném ra ngoài vẫn còn chưa phản ứng kịp, chờ cô lấy lại tinh thần, cửa lớn Thù gia cũng đã đóng lại.
Kiều An Nhiên có chút xấu hổ, tuy nói cô có việc nhờ người giúp đỡ, nhưng thái độ của người này sao lại ác liệt như vậy? Cũng không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng liền đuổi cô ra ngoài, mẹ của cô còn đang nằm trong bệnh viện, ở biệt thự lớn như thế tại sao lại không giúp đỡ người nghèo khổ một chút chứ?
Cửa lớn Thù gia đóng chặt, Kiều An Nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Nhưng không nghĩ tới trên đường về lại đụng phải Bạch Yến, thế là vội vàng nhờ hắn giúp đỡ.
Bạch Yến tất nhiên vẫn còn nhớ rõ chuyện của Kiều Văn Khanh, dù sao cái chết của cô cũng liên quan đến mình, em gái đối phương tìm đến cửa, hắn tiện tay giúp một chút cũng không phải chuyện gì lớn.
Đồng thời việc thu mua cổ phần Tây gia đã đến thời khắc mấu chốt, Bạch Yến không muốn vào lúc này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên để thư ký chuyển cho cô ta một khoản tiền.
Kiều An Nhiên thấy hắn không nói hai lời liền giúp đỡ, còn không cần cô báo đáp, vừa cảm kích lại vừa uất ức, chỉ cảm thấy người đàn ông này sao lại ôn nhu và thiện lương như vậy.
Kiều An Nhiên cầm tiền rời đi, mà tập đoàn Tây thị cũng dần dần chống đỡ không nổi.
Ba đại gia tộc tập trung hỏa lực công kích, chẳng mấy chốc Tây thị đã quân lính tan rã.
Không đến một năm, Tây thị hoàn toàn sụp đổ, sản nghiệp gia tộc bị ba nhà Thù, Bạch, An chia cắt.
Hào môn thế gia truyền thừa trăm năm cứ như vậy bị hủy diệt, ngay cả bọt nước cũng không gợn lên một chút.
Tây lão gia ở bệnh viện không chịu đựng được, buông tay ra đi.
Tây Nguyệt biết tai họa đều do hắn mà ra, Tây gia phá sản, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm, ông chết càng giống một cây rơm đè chết con lạc đà gầy.
Không cần người ngoài nói, sự tự trách, áy náy, xấu hổ các loại cảm xúc đều bao phủ hắn.
Áp lực cực lớn ép hắn không thở nổi, tinh thần gần như sụp đổ.
Khi thì u buồn, khi thìn nôn nóng, mấy lần tự sát đều được người cứu về, người không có việc gì nhưng gân bên tay trái chịu tổn thương cực lớn nên không thể khôi phục, về sau cũng chỉ có thể làm người cụt một tay.
Sau khi Kiều An Nhiên đem tiền về, cô cũng không ở lại quá lâu mà lập tức lên thành phố, cô nói với cha Kiều, đây là tiền cô đi mượn, cô phải làm việc cho ân nhân để trả món nợ ân tình này.
Cha Kiều giống như lần đầu biết đến con gái mình, loại người không tim không phổi, hoàn toàn mặc kệ mẹ còn chưa tỉnh trên giường bệnh chính là con gái của họ sao? Người khác đã hảo tâm cho cô mượn tiền, chẳng lẽ lại nóng vội tới nỗi mong cô báo đáp ngay lập tức?
Cha Kiều khuyên cô nửa ngày, cuối cùng Kiều An Nhiên đáp ứng chờ mẹ tỉnh lại rồi mới đi.
Chờ đến lúc Kiều An Nhiên một lần nữa bước chân lên thành phố - cũng là thời điểm tập đoàn Tây thị hoàn toàn bị hủy diệt.
Cô không chú ý những thứ này mà đi thẳng đến nhà Bạch Yến.
"Tôi không thể vô duyên vô cớ nhận tiền của anh.
Số tiền kia bây giờ tôi không có cách nào trả, nhưng tôi có thể giúp anh làm việc, anh cần gì tôi đều có thể giúp anh."
Bạch Yến từ trước tới nay hỉ nộ không biểu lộ cũng không nhịn được nhíu mày, hắn sớm đã mất đi sự kiên nhẫn với loại con gái hay lải nhải lại còn không biết trời cao đất rộng này, chỉ muốn cô ta nhanh chóng cút đi.
"Không cần, giúp cô là vì nể mặt chị cô, tôi cũng không cần cô tới giúp tôi làm việc."
Nghe vậy, biểu lộ trên mặt Kiều An Nhiên cứng ngắc, sau đó bộ dáng của cô ta như chịu vũ nhục cực kỳ lớn: "Tôi nhìn lầm anh! Thì ra anh với anh ta không khác nhau chút nào, cứ có mấy đồng tiền bẩn là được quyền cao cao tại thượng hả! Vì sao trong mắt mấy người mạng người lại rẻ mạt như vậy? Loại người như anh vĩnh viễn cũng không hiểu được cái gì gọi là tình cảm!" Nói xong, vô cùng uất ức chạy đi.
Bạch Yến: "?"
Cái qủy gì vậy? Bệnh tâm thần!
Không thể không nói, trong hoàn cảnh tâm tình khác nhau thì khi nhìn cùng một sự việc sẽ có cảm xúc khác nhau.
Trong nguyên tác, mấy người Bạch Yến không bị Tử Thần uy hiếp nên thời điểm gặp Kiều An Nhiên tâm tình vô cùng tùy ý ung dung, tình cảm đối với Kiều An Nhiên ban đầu là áy náy, sau đó chuyển biến thành yêu thích.
Cái gọi là người thương trong mắt sẽ hóa thành Tây thi, khi đã có hảo cảm, nghe được những lời này của cô, bọn họ sẽ cảm thấy cô thiện lượng chính trực lại có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Nhưng hiện tại, vì có vết xe đổ là Tử Thần, bọn họ cực kì chán ghét mấy hành vi giả thần giả quỷ này, thế nên cái nhìn đầu tiên với Kiều An Nhiên cũng không được tốt cho lắm.
Lúc nghe được những lời cô ta nói, trong lòng chỉ có năm chữ —— người này bị điên à!
Ngay sau khi Kiều An Nhiên chạy đi, Bạch Yến lại lần nữa nhận được tin nhắc từ Tử Thần.
"Chúc mừng các bạn, nhiệm vụ hoàn thành.
Người nắm giữ được nhiều cổ phần nhất theo thứ tự là Bạch Yến, Thù Lẫm, An Hòa."
"Ván thứ ba: Thu mua tập đoàn An thị, có được tình cảm thật lòng của Kiều An Nhiên."
Thành tích lần này không hề khiến người ta bất ngờ, đã có chỗ phòng bị, An Hòa không chơi xấu được nữa nên là bị chèn ép một đầu.
Mà nhiệm vụ thu mua tập đoàn An thị lần này, cũng không khiến người ta giật mình, dù sao ngay từ đầu Tử Thần đã nói chỉ một người có thể sống sót, người còn sống kia tất nhiên chiếm được sản nghiệp của những người khác.
Khiến người ta ngoài ý muốn chính là nhiệm vụ đằng sau, có được tình cảm thật lòng của Kiều An Nhiên, đây là ý gì?
Kiều Văn Khanh lúc trước vì trò chơi tình ái của bọn họ, không chịu nổi mới tự sát, hiện tại lại dùng phương pháp tương tự theo đuổi em gái cô, chỉ có kẻ ngốc mới không phát hiện ra hai chuyện này có liên quan với nhau.
Nhưng nhiệm vụ này lại khiến bọn họ hồ đồ, nếu người này muốn báo thù cho Kiều Văn Khanh, vì sao lại kéo em gái Kiều Văn Khanh xuống nước? Nhưng nếu không phải, tại sao lại trùng hợp để bọn họ chơi trò chơi tình ái với cô ta?