Xuyên Nhanh Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính FULL


Văn Khanh nhìn một vòng xung quanh, chọn tửu lầu tráng lệ nhất là Hồng Vận Lâu, nàng nhấc chân bước vào.

Đại sảnh tửu lầu vốn dĩ vô cùng náo nhiệt nhưng khi thấy nàng bước vào lập tức yên tĩnh lạ thường, sau đó mọi người liên tục xì xào bàn tán.

Văn Khanh làm bộ không nghe thấy, đi thẳng lên lầu hai.

Bên trên thanh tịnh hơn nhiều, nàng ngồi xuống một chỗ bên cạnh cửa sổ, tiểu nhị đờ ra một lát mới chạy tới chào hỏi.

"Khách quan, ngài muốn dùng gì?"
Không phải chưa từng có nữ nhân nào đến tửu lầu ăn cơm, chỉ là chưa thấy ai ăn mặc kì lạ như vậy.

Văn Khanh thần sắc thản nhiên nói: "Mang hết các món chiêu bài của các người lên đi."
"Được ạ! Xin khách quan chờ một lát!"
Tiểu nhị mới vừa đi, đối diện nàng lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Đó là một nam tử trẻ tuổi mày rậm mắt to, xiêm y đắt tiền, vừa nhìn là biết không phú thì quý.

Hắn cười hỏi:
"Cô nương, xin hỏi ngươi mua chiếc ô này ở đâu vậy?"
Người đến là Thập A Ca Dận Ngã, bởi vì Cửu A Ca có vẻ vô cùng hứng thú với chiếc ô này nên hắn mới xung phong ra trận.

Văn Khanh liếc hắn một cái: "Ta tự làm."
"Hả? Vậy là không mua được à?"
Vẻ mặt Dận Ngã chứa đầy sự thất vọng, sau đó tròng mắt hơi chuyển, xích lại gần hỏi: "Hay là, cô nương bán cho ta được không? Ngươi cho một cái giá, tiểu gia tuyệt đối không mặc cả!"
Hắn vỗ vỗ ngực bảo đảm.

"Được."
Văn Khanh thoải mái đáp ứng, rồi duỗi một ngón tay ra huơ huơ trước mặt hắn.

"Cô nương đúng là người thực tế, chiếc ô đặc biệt như vậy mà chỉ cần một lượng bạc.

Tiểu gia không thể để ngươi chịu thiệt, ta đưa ngươi mười lượng..."
"Một vạn lượng."
"Không cần khách khí, ta đưa ngươi cứ cầm đi! Hả? Từ từ, ngươi vừa nói gì? Một vạn lượng?!"
Dận Ngã nhảy dựng, mắt trợn lên: "Sao ngươi không đi cướp luôn đi! Chiếc ô rách này mà có giá một vạn lượng!"
Văn Khanh kinh ngạc nhìn hắn:"Không có tiền à? Không có tiền mà còn ra vẻ đại gia! Cái gì mà tuyệt đối không mặc cả, dẹp đi!"
Mặt Dận Ngã đỏ bừng, nhưng không biết nên phản bác như thế nào.

Lúc này, một giọng nói khác từ trên lầu truyền đến.

"Lão Thập, người ta chỉ đùa với ngươi! Ngươi còn cho là thật!"
Cửu A Ca Dận Đường lạnh lùng từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa nói.

Phía sau là một người có nụ cười ôn hòa – Bát A Ca Dận Tự.

Dận Ngã nghe xong, trừng mắt tức tối nhìn Văn Khanh.

"Ngươi dám đùa giỡn gia?"
"Đồ là của ta.

Muốn ra giá như thế nào là chuyện của ta.

Ngươi chê đắt thì có thể không mua.

Sao lại nói ta đùa giỡn với ngươi?" Văn Khanh thản nhiên.

Dận Ngã á khẩu, cái này đúng là có lý thật.

"Cô nương chớ trách, là huynh đệ bọn ta đường đột."
Dận Tự cười hoà giải.

"Chỉ là đệ đệ của ta thật sự thích chiếc ô này, không biết cô nương có thể từ bỏ thứ mình yêu thích chăng?"
Văn Khanh tựa tiếu phi tiếu (*) nhìn hắn: "Muốn có ô, lại không muốn đưa bạc.

Một câu bỏ những thứ yêu thích mà muốn ta tặng ô cho ngươi à? Ngươi tính toán rất được đó."
(*) Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười
Dù khả năng chống đỡ của Dận Tự không tồi nhưng vẫn bị nàng nói cho đỏ cả mặt.

Không thể phủ nhận hắn quả thực có ý này, nhưng bị nói trắng ra như vậy làm gì có ai không khó xử.

"Cũng không phải là không thể đưa cho các ngươi..."
Văn Khanh thay đổi giọng điệu làm Dận Tự lại thấy được hy vọng.

Hắn vội vàng hỏi:
"Cô nương có yêu cầu gì cứ việc...!có thể nói cho ta nghe."
Nghĩ đến lúc nãy lão Thập vừa mạnh miệng đã bị làm cho mất mặt, hắn nuốt xuống những lời định nói, đổi thành câu khác ổn thỏa hơn.

Văn Khanh cũng không để ý, chỉ ra ngoài cửa sổ.

"Ô đưa cho ngươi, cửa hàng đối diện bán cho ta."
"Láo xược!"
Dận Đường ngay lập tức trầm mặt, trợn mắt nhìn nàng.

"Ta tưởng ngươi không biết thân phận của bọn ta nên mới to gan lớn mật như vậy, hóa ra đã biết rồi mà còn dám bất kính với gia!"
Ông chủ sau lưng Hồng Vận Lâu là Dận Đường, cửa hàng đối diện Hồng Vận Lâu cũng là của Dận Đường.

Văn Khanh nói muốn mua cửa hàng đối diện, rõ ràng biết ông chủ của hai chỗ này là cùng một người.

Nếu vậy sao lại không biết ông chủ là Cửu A Ca đương triều? Suy cho cùng chuyện Dận Đường buôn bán cũng chẳng phải bí mật gì.

Nói cách khác, nữ nhân này biết rõ những người đứng ở trước mặt nàng ta là mấy vị a ca nhưng vẫn tiếp tục lớn lối, Dận Đường làm sao mà không tức giận? Người tôn quý như hắn từ lúc sinh ra cho tới giờ chưa bao giờ bị khinh thường như vậy!
"Cửa hàng kia đã để không nửa năm rồi.

Dù sao ngươi cũng không đụng tới nó, không bằng chuyển cho ta, giá cả thương lượng!" Văn Khanh bình tĩnh, cười tủm tỉm nói.

Quả nhiên, nữ nhân này đã sớm tìm hiểu rõ ràng! Nhưng chính vì như vậy, giận càng thêm giận!
Dận Đường giận quá hóa cười: "Được! Gia thành toàn ngươi, không ép giá, mười vạn lượng!"
Đây chắc chắn là học theo Văn Khanh lúc nãy.

Nàng bán một chiếc ô giá một vạn lượng, cửa hàng của hắn bán mười vạn lượng cũng không có gì quá đáng.

Dận Đường nói như vậy chẳng qua là chọc tức Văn Khanh.

Hắn chắc chắn Văn Khanh sẽ không đồng ý, cửa hàng này cao nhất cũng chỉ bảy, tám ngàn lượng bạc, đầu óc nàng bị lừa đá mới mua với giá mười vạn lượng!
"Thành toàn! Ngày mai ta cho người đem bạc đến quý phủ."
Không ngờ Văn Khanh đồng ý không chút do dự! Ba người Dận Đường được mở rộng tầm mắt, Dận Ngã càng không dám tin.

"Ngươi ngốc à? Cửa hàng kia giá cao nhất cũng chỉ bảy, tám ngàn lượng, ngươi lại mua với giá mười vạn lượng! Hay là có bệnh?"
Văn Khanh cười lạnh: "Ta không ngốc, ta nhiều tiền!"
Ba người không còn gì để nói, nhìn Văn Khanh như kẻ ngốc.

Trên thực tế, Văn Khanh thật sự không ngốc, tưởng bạc của nàng dễ lấy à? Lấy như thế nào thì trả về thế ấy, còn phải thu chút lợi tức.

Kể cả là thúc thúc cũng không ngoại lệ!
Xử lý xong việc, Văn Khanh thong thả thưởng thức mỹ thực.

Không thể phủ nhận đồ ăn ở Hồng Vận Lâu quả thực không tệ.

Mà ba người Dận Đường cầm lấy ô miễn cưỡng rời đi.

Ra khỏi Hồng Vận Lâu, Dận Ngã rối rắm nửa ngày hỏi: "Cửu ca, ngươi bán cửa hàng cho nàng ta thật à? Chẳng phải là làm nàng ta đắc ý sao?"
"Ta không ngốc, tặng không mười vạn lượng bạc cho ta, sao lại không lấy? Cho nàng ta đắc ý, nhưng chiếm tiện nghi vẫn là chúng ta."
"Có đạo lý, vẫn là Cửu ca lợi hại!"
Dận Tự không hề lạc quan như hai người kia:"Nữ nhân này lai lịch không rõ, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn."
"Cho người đi điều tra lai lịch nàng ta.

Ta thật muốn biết, dám lấy chúng ta ra đùa giỡn, sau lưng có phải là có Thiên Vương lão tử chống lưng hay không!" Dận Đường lạnh lùng nói.

Ngày hôm sau, Văn Khanh lấy hộp đựng ngân phiếu mười vạn lượng đưa đến phủ Dận Đường.

Dận Đường cũng không gây khó dễ, thoải mái đem văn tự cho nàng, còn phái người giúp nàng đi quan phủ lấy giấy chứng nhận.

Có Cửu A Ca đi cùng, tự nhiên mọi thứ đều suôn sẻ, chẳng mấy chốc thủ tục đã hoàn tất.

Đằng sau cửa hàng là một căn nhà ba gian.

Lần này Văn Khanh không cần tìm chỗ ở mà dọn vào trong ngày luôn.

Lại qua mấy ngày, cửa hàng nhỏ của Văn Khanh lặng lẽ khai trương.

Không có tiếng pháo rền vang, không có chiêng trống huyên náo, cũng không mời bất cứ kẻ nào.

Trong phủ, Cửu A Ca rất nhanh thu được tin tức.

Bát A Ca và Thập A Ca cũng có mặt.

Dận Đường liếm môi cười: "Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt."
Hồng Vận Lâu của Dận Đường xây dựng ở con phố phồn hoa nhất kinh thành, vị trí mấy cửa hàng đối diện cũng tương tự.

Cho nên, tiểu điếm của Văn Khanh mặc dù khai trương khiêm tốn cũng hấp dẫn không ít người.

Nhưng những người đi vào, chỉ một lát lại đen mặt đi ra.

Ba người Dận Đường vừa đến thì thấy một người phất tay áo rời đi, vừa đi vừa mắng: "Gian thương!"
"Ha, xem ra nàng không chỉ lừa ba chúng ta mà còn lừa người khác nữa!" Dận Ngã có chút hả hê nói.

Dận Đường trừng hắn một cái: "Ngươi bị lừa bịp mà còn ra vẻ tự hào."
Ba người lần lượt đi vào.

Sau khi nhìn thấy tấm biển treo phía trên tiểu điếm, bọn họ hết sức kinh hãi bởi vì trên biển viết ba chữ to — CHUYÊN VÒI TIỀN.

Lần đầu tiên thấy có người vô liêm sỉ đến mức này, đem chữ "Chuyên vòi tiền" viết công khai ở bảng hiệu! Không biết nên nói là nàng thẳng thắn hay gian xảo.

Ba người khiếp sợ nửa ngày mới bình tĩnh trở lại, đến khi nhìn đến bảng hiệu phía dưới, lại càng cả kinh.

Cửa tiệm được làm bằng lưu ly (*)! Hai khối lưu ly trong suốt cao tám thước rộng sáu thước, bóng loáng vuông vức, ngay cả trong cung cũng chưa bao giờ nhìn thấy khối lưu ly trong suốt to như vậy! Dựa vào hai khối lưu ly này, ba người Dận Đường không thể không cân nhắc lại địa vị của Văn Khanh.

(*) Lưu ly: một thứ ngọc quý ở Tây vực.

Tới gần mới thấy, mỗi tấm lưu ly được dán một hàng chữ, bên trái viết —— có mua hay không cũng phải trả phí vào cửa một lượng bạc! Bên phải viết —— trong ví không có ngàn lượng bạc thì đừng vào!
Chả trách nhiều người đen mặt đi ra.

Vào cửa phải đưa một lượng bạc, quả nhiên là gian thương! Một lượng bạc đủ cho một nhà ba người bình thường sống được nửa năm, đối với nàng chỉ có thể mua một lần vào cửa.

Đây không phải là gian thương sao?!
"Thú vị thật." Dận Đường càng hiếu kỳ với cửa hàng này.

Hai quy định ban đầu ngăn chặn đa số người tiến vào, nhưng càng thể hiện rõ ràng ý đồ của nàng không tầm thường.

Những người phù hợp với hai quy định trên tất nhiên không phú thì quý, nếu họ đi vào mà không chọn được đồ vật mong muốn, ai có thể chịu đựng lửa giận của bọn họ?
"Đi, vào xem!"
Ba người đẩy cửa bước vào thì thấy có một cái bàn dựa sát vào tường, phía trên bàn có một nữ nhân y phục kì lạ nhoài người múa bút thành văn, thấy có người đi vào cũng không thèm ngẩng đầu: "Hân hạnh được chiếu cố, trước tiên xin giao bạc."
Dận Đường cười nhạo một tiếng: "Gia mà thiếu ngươi mấy lượng bạc?" Nói xong giơ tay ném mười lượng bạc về phía nàng.

Văn Khanh thuận tay cầm lấy, ném vào giỏ trúc dưới gầm bàn, vẫn không ngẩng đầu: "Khách quan nhìn tùy thích.

Tất cả đồ vật chỉ được nhìn không được sờ.

Nhìn trúng thì lại đây tính tiền."
Thái độ qua quýt khiến Dận Đường đen mặt nhưng Văn Khanh căn bản không nhìn hắn, vẻ mặt này bày ra cũng phí công, hừ lạnh một tiếng rồi quay vào trong tiệm.

Dận Tự cùng Dận Ngã đã vào từ trước, đang kinh ngạc cảm thán trước cái tủ làm bằng lưu ly.

Đồ trong tiệm "Chuyên vòi tiền" đều được đặt trong tủ lưu ly, bọn họ muốn xem cũng chỉ có thể nhìn qua lớp lưu ly.

Cũng may lưu ly của nàng có độ trong suốt cực cao, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tầm mắt.

Chỉ là, đồ vật bày biện trong ngăn tủ vô cùng kì lạ cổ quái, bọn họ thế nhưng không biết một món nào!
Dận Ngã lén lút kéo tay áo Dận Tự, nhỏ giọng hỏi: "Bát ca, ngươi đọc sách nhiều, học vấn cao hơn ta, huynh biết đây là cái gì không?" Vừa nói vừa chỉ vào một vật dài hai thước, rộng bằng hai ngón tay, phía dưới có tay cầm.

Dận Tự cũng nhỏ giọng trả lời:"Ta không biết."
Quá mất mặt! Bọn họ đường đường là a ca, từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ngoại ngữ cũng được học vài môn, vậy mà không biết bất cứ thứ gì ở trong tiệm này!
Người không biết còn có Dận Đường.

Chẳng qua hắn chỉ kinh ngạc trong lòng, không biểu lộ ra mặt, nếu nói ra thì quá mất mặt.

Bọn họ đi một vòng trong tiệm.

Rốt cuộc cũng tìm được mấy thứ quen quen! Các loại bảo thạch bị ném tùy tiện trong góc giống như mấy cục đá ở ven đường.

Mấy người rủa thầm: đúng là phung phí của trời.

"Chủ tiệm, bảo thạch này bán như thế nào?"
Vật hiếm thì quý, Tây Dương bảo thạch vẫn rất được hoan nghênh ở Đại Thanh, hơn nữa có tiền chưa chắc đã mua được.

Bởi vậy khi thấy một đống lớn như thế, Dận Đường liền động tâm.

Trong đầu đã nghĩ ra kế hoạch làm sao bán ra ngoài kiếm lời.

Văn Khanh lúc này mới ngẩng đầu nhìn sang, thấy ba người họ cũng không có phản ứng gì.

"À, 100 lượng một cân."
Thật không có mắt nhìn, lại chọn thứ vô dụng nhất trong tiệm nàng.

"100 lượng một cân?!"
Mấy người sợ ngây người, bảo thạch bán theo cân! Đúng là mới nghe lần đầu! Hơn nữa còn là 100 lượng một cân! Một viên cũng hơn 100 lượng đó!
"Gia mua hết!"
Có tiện nghi mà không chiếm là tên ngốc.

Nữ nhân này mới từ hải ngoại trở về, e rằng không biết giá cả đá quý ở Đại Thanh.

Dận Đường trong lòng hớn hở, chỉ cảm thấy mình vừa nhặt được món hời lớn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui