Xuyên Nhanh Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính FULL


Vân Khanh mang theo ví tiền chọn một nhà hàng danh tiếng.

Cô ngồi xem menu, gọi mỗi thứ một phần, sau đó lại lấy thêm vài món rồi kêu phục vụ đóng gói lại.

Đồ ăn mang lên cô cũng không đụng đũa mà bỏ hết mọi thứ vào trong không gian phát cho đám yêu ma quỷ quái kia.

[ Thanh nguyên đạo quân đoạt cánh gà mật ong của bạn.

]
[ Tiêu Dao Tử đoạt phật khiêu tường* của bạn.]
[ Thiều Quang ma tôn đoạt thịt Đông Pha của bạn.

]
………..

..

[ Thanh Nguyên đạo quân ] : Tiểu muội đây là gì vậy? Nhìn qua có vẻ rất ngon, ăn vào có tác dụng phụ không thế?
[ Tử Thần ] : Không hề, đây là đồ ăn ở thế giới của ta,có thể ăn.

Sau đó trong nhóm đồng loạt yên tĩnh, nửa ngày không một ai nói chuyện, Văn Khanh cũng không vội yên lặng chờ.

[ Hoa Âm đạo quân ] : Tiểu muội, không tiểu tỷ! Cho ta một phần sườn nữa được không! Ăn ngon quá!
[ Huyền Thanh đạo quân ] : Thêm một phần cổ vịt cay! Ta dùng lục phẩm dưỡng thần đan trao đổi với muội!
[ Thanh Nguyên đạo quân ] : Cánh gà mật ong! Còn nữa bọn họ ăn gì cũng cho ta một phần, lão đạo lấy cửu phẩm hồi hồn đan trao đổi với muội.

Trong nhóm lập tức nổ tung.

Văn Khanh nhịn không được mỉm cười.

Mạc Dao là một người bình thường thôi nhưng tại sao có thể khiến nhóm người đại năng* này nhìn bằng con mắt khác? Bởi vì bọn họ đều là đồ tham ăn, Mạc Dao cho bọn họ lì xì đồ ăn, bọn họ dùng đan dược trao đổi.

Nhưng 7 con người này không biết, một viên đan dược cấp thấp nhất đã có thể đổi được vô số cánh gà mật ong!
Bây giờ cô sẽ khiến dạ dày của đám tham ăn này trở nên kén chọn, xem Mạc Dao còn có thể lấy cái gì ra để trao đổi.

[ Tử Thần ] : Không cần, mấy thứ này ở chỗ của ta thực không đáng giá.

Các ngươi thích ăn ta liền phát cho các ngươi, không cần trao đổi gì hết.

[ Hoa Âm đạo quân ] : Tiểu tỷ thật tốt!
[ Thanh Nguyên đạo quân ] : Từ từ, Tử Thần tiểu muội không phải người Thương Lan giới chúng ta sao?
[ Tử Thần ] : Không phải, vị diện* của ta khác với các ngươi.

(^-^)
[Tiêu Dao Tử ] : Vị diện? Là một trong ba ngàn thế giới? Không nghĩ tới nhóm chúng ta ngoại trừ Thương Lan giới còn liên kết được với các thế giới khác.

Văn Khanh cũng không giải thích, cô mang theo chiếc hộp không ra khỏi nhà hàng mà không một ai phát hiện.

Đi qua con phố khác mới đem chiếc hộp không ném vào thùng rác.

Đừng trách cô cẩn thận như thế, kinh nghiệm xương máu nhắc nhở cô vĩnh viễn không nên xem thường bất cứ thứ gì trên đời, một chi tiết nhỏ thôi cũng có khả năng khiến bản thân bại lộ.

Sau đó Văn Khanh tiếp tục làm như trước, tìm một số nhà hàng nổi tiếng, đặt mỗi thứ một phần, đóng gói lại rồi chia tất cả đều cho mọi người trong nhóm.

7 người kia cảm thấy vô cùng mỹ mãn*, dù Văn Khanh nói mấy thứ đó đều không đáng tiền, không cần trao đổi, bọn họ vẫn khăng khăng tặng những thứ đã hứa cho nàng.

Văn Khanh bất đắc dĩ nhận lấy, sau đó lại tặng cho mỗi người một chiếc phù nguyền rủa.

Thế là người trong nhóm càng có nhiều hảo cảm với cô hơn.

Chỉ trong một ngày, Văn Khanh đã thu phục được dạ dày của những con người tham ăn này, đồng thời cũng thu phục sự tín nhiệm của bọn họ.

Bây giờ chỉ chờ ngày mai xem trò hay thôi.

Mạc Dao kéo thân thể mệt mỏi về nhà.

Cô ta đứng dưới ánh nắng chói chang, mặc quần áo thú bông vừa dày vừa nặng phát giấy quảng cáo trong hai tiếng để kiếm được ba trăm đồng tiền.

Đó chính là phí sinh hoạt học kỳ sau của cô ta.

Bởi vì gia đình nghèo khó, trường học đã miễn học phí cho cô ta nhưng phí sinh hoạt vẫn là phải tự bỏ ra.

Mạc Dao trước nay đều không hy vọng xa vời trong nhà sẽ cho cô ta phí sinh hoạt, mẹ mất sớm, người cha ma bài bạc kia không lấy tiền của cô ta đã là quá đủ rồi!
Mạc Dao về đến nhà, căn phòng dơ bẩn im ắng cực kì, không có mùi rượu tận trời, cũng không có người tụ tập đánh bài chửi rủa.

Cảm ơn trời đất, ma bài bạc không có ở nhà, ba trăm đồng hôm nay kiếm được đều là của cô ta! Mạc Dao khoá trái cửa, vào phòng vệ sinh bưng chậu nước lạnh tắm rửa một chút.

Sau đó từ dưới giường kéo ra một chiếc rương, bên trong còn thừa hai gói mì, Mạc Dao thở dài lấy ra một gói, nấu nước sôi bỏ vào.

Trong lúc chờ đợi, cô ta lấy điện thoại cũ ra nhìn một chút.

Ngày mai khai giảng, trong nhóm lớp sôi nổi cực kì, đều thảo luận nghỉ hè đi đâu chơi, mọi người tặng nhau đồ gì.

Mạc Dao tối nghĩa* nhìn, trong lòng buồn bực, đều là thanh xuân của thời học sinh, người ta đẹp đẽ ngăn nắp như vậy, chỉ có cô ta giống một bà già u ám….

Cô ta trượt tay, gia nhập vào một nhóm khác, vừa vặn nhìn thấy một chiếc lì xì, tay mắt lanh lẹ click mở.

[ Ngươi nhận cánh gà mật ong của Tử Thần.

]
Cái quỷ gì vậy? Lì xì giả?
Mạc Dao còn chưa phản ứng lại, trong nhóm nháy mắt đã toát ra một đống tin tức.

[ Thanh Nguyên đạo quân ] : Dừng tay! Đó là cánh gà mật ong của lão đạo!
[Huyền Thanh đạo quân ] : Mạc Dao là ai? Trong nhóm chúng ta có người này sao?
[ Hoa Âm đạo quân ] : Không hề mời người ngoài vào mà!
[ Thanh Nguyên đạo quân ] : @ Tiểu Dao Tử có phải ngươi cướp đúng không? Mau đem cánh gà trả lại cho lão đạo!
[ Tiểu Dao Tử ] : Bệnh thần kinh! Ta không có việc gì làm à mà phải đi cướp! @Mạc Dao, người có phải mới tới không?
[ Hợp Hoan lão tổ ] : Người mới phải tung ảnh nude đó! Mà phải ba ảnh mới đủ!
Mạc Dao nhìn nửa ngày mới dám khẳng định người trong nhóm này bị bệnh không nhẹ! Cô ta cũng không biết tại sao lại vào một cái nhóm như vậy, có thể là bị virus chăng, muốn rồi nhóm lại phát hiện không tìm thấy nút rời nhóm.

Đúng là gặp quỷ!
Tên nhóm cũng là yêu ma quỷ quái!
Mạc Dao tìm nửa ngày cũng không tìm thấy chỗ rời nhóm ở đâu.

Nhưng lúc nhấn vào ô lì xì, giao diện phát quà hiện ra, góc trái có một đĩa cánh gà mật ong.

Mạc Dao sửng sốt nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô ta hôm nay bị cảm nắng nên xuất hiện ảo giác sao?
Cô ta cấu vào cánh tay một cái! Đau quá!
Mạc Dao lại thử nhấn vào đĩa cánh gà, sau đó trong nháy mắt trên bàn hiện ra một đĩa cánh gà mật ong, giao diện phát quà cũng không còn thứ gì.

Một chiếc cánh gà đầy thịt, lớp mật sáng bóng óng ánh, tản ra mùi hương mê người, vẫn còn tỏa ra hơi nóng.

Cô ta nuốt nước miếng, đây không phải là nằm mơ! Trước mặt tất cả là sự thật! Mạc Dao không kiềm chế được mừng như điên, có phải ý chỉ là tương lai của cô ta chuẩn bị đi lên đúng không? Đúng không, đúng không? Hạnh phúc tới quá đột nhiên, cô ta không dám tin chuyện tốt này sẽ xảy ra trên người mình!
Mạc Dao hạnh phúc gặm cánh gà, hoàn toàn bỏ qua bát mì bên cạnh.

Quanh năm suốt tháng đều ăn mì gói, cô ta đã ngán đến tận cổ rồi!
Mỹ mãn ăn hết một phần.

Mạc Dao bấy giờ mới nhớ tới chiếc lì xì cổ quái trong nhóm kia, Thanh Nguyên đạo quân vừa tag lần thứ 2 yêu cầu cô ta trả cánh gà.

Mạc Dao đột nhiên đỏ mặt, cô ta đã ăn hết rồi chỉ chừa lại đống xương thì trả người ta kiểu gì.

[ Mạc Dao ] : Cái kia….

Mấy người là người hay là quỷ?
Thanh Nguyên đạo quân vừa được Văn Khanh tặng cho hai chiếc cổ vịt xào cay nên tạm thời im lặng, nhưng vừa thấy dòng tin nhắn này hắn lập tức nổi giận! Cướp cánh gà của người ta còn hỏi bọn họ người hay quỷ!
[ Thanh Nguyên đạo quân ] : Trưởng nhóm là Tử Thần, tất nhiên ở đây đều là quỷ!
Mạc Dao tin là thật.

Tuy rằng nói chuyện với một lũ quỷ rất dọa người nhưng có hiểm nguy mới có phú quý, dù chưa từng nghe qua những chuyện kì lạ trong nhóm lì xì nhưng cô ta muốn nắm lấy cơ hội nghìn năm có một này.

[ Mạc Dao ] : Cái kia, ngại quá tôi không phải cố ý đoạt cánh gà của anh.

Tôi cũng không biết vì sao vào được nhóm này….

[ Huyền Thanh đạo quân ] : Ngươi cũng không phải người của Thương Lan giới?
[ Mạc Dao ] : Thương Lan giới là cái gì ?
[ Hoa Âm lão tổ ] : Thế giới của ngươi tên là gì?
Mạc Dao suy nghĩ nửa ngày, sau đó trả lời một câu “ Địa cầu “.

Nếu bọn họ đã không cùng một thế giới, ăn ngay nói thật cũng chẳng làm sao cả.

[ Thiều Quang ma tôn ] : Kỳ lạ, tại sao lại có người của thế giới khác vào được nhỉ? @ Tử Thần muội biết xảy ra chuyện gì không?
[ Tử Thần ] : Không biết.

Nhìn thấy cái tên quen thuộc, Mạc Dao lập tức có hảo cảm, cô ta nhớ rõ vừa rồi mình cướp cánh gà mật ong của người này.

Nói nửa ngày cũng không tìm ra lý do, bọn họ đành phải bỏ qua chuyện này, vài người lại như mọi khi trêu đùa với người mới!
[Hợp Hoan lão tổ ] : Người mới đều phải đưa ảnh nude! Tới tới tới! Làm nóng không khí tí nào!
Thân thể Mạc Dao lập tức căng chặt, quay đầu nhìn vào trong gương, dáng người mập mạp lại xấu xí này chính cô ta cũng cảm thấy ghê tởm.

[ Mạc Dao ] : Hay là thôi đi, lớn lên quá xấu sợ doạ đến mọi người.

(^-^)
[ Hoa Âm đạo quân] : Không có việc gì, không có việc gì! Xấu thế nào mỹ dung đan cũng giải quyết được!
Hoa Âm vừa nhắn xong, trên màn hình hiện lên một bao lì xì.

Mạc Dao theo bản năng click vào.

[ Bạn nhận được Mỹ Dung Đan từ Hoa Âm đạo quân.

]
Mạc Dao kinh ngạc suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất, mỹ dung đan? Không phải thứ cô ta đang nghĩ đấy chứ? Vừa hoài nghi lại có chút mong chờ, ngón tay run rẩy nhấn vào ô phát quà nhận mỹ dung đan.

Ngay sau đó, một viên đan dược no đủ trắng ngà nằm trong lòng bàn tay.

Mạc Dao ngừng thở, trong đầu ầm ầm vang lên, cô ta theo bản năng ném viên thuốc vào trong miệng, một ngụm nuốt xuống.

Rất sợ đây chỉ là ảo giác của bản thân, chờ tỉnh táo lại thì cái gì cũng không có.

Mạc Dao đoạt bao lì xì lại biến mất, vài người trong nhóm thấy vậy đều cho rằng cô ta là loại người chỉ biết có vào không có ra, ích kỉ nhỏ mọn.

Hứng thú với người mới càng ngày càng ít đi.

Văn Khanh khẽ cười.

Nếu là theo cốt truyện ban đầu, Mạc Dao cũng đoạt lì xì rồi dùng luôn nên rất lâu sau mới xuất hiện.

Nhưng bởi vì khi đó trong nhóm chỉ có cô ta là gương mặt mới, lại ở thế giới khác nữa nên mọi người hứng thú cực kì, tất nhiên sẽ không so đo.

Nhưng bây giờ bị cô chặn ngang một chân, bọn họ cũng không mặn mà với Mạc Dao cho lắm.

Cô ta có khi còn không bằng một đĩa cánh gà mật ong ấy.

Vì sao Văn Khanh lại không trực tiếp đá Mạc Dao ra khỏi nhóm? Đó là bởi vì— bò càng cao mới có thể ngã càng đau!
Mạc Dao rửa sạch lại thân thể, cô ta trần truồng nhìn mình trong gương, vui sướng phát hiện bản thân gầy đi rất nhiều! Làn da cũng trắng lên, khuôn mặt thế nhưng xinh đẹp hơn chút!
Mạc Dao tâm tình kích động vội vàng trở lại phòng, mở di động lên.

[ Mạc Dao ] : Cảm ơn mỹ dung đan của Hoa Âm đại thần! Hiệu quả tốt cực kì!
Bởi vì mỗi người đều có công việc riêng nên không phải ai cũng túc trực 24/24 trong nhóm.

Mạc Dao đã nhắn từ rất lâu rồi nhưng không thấy một ai trả lời.

Cô ta đành phải kiềm chế sự nóng vội trong lòng.

* Phật nhảy tường hay Phật khiêu tường (tiếng Trung: 佛跳墙; bính âm: fó tiào qiáng), là một loại xúp vi cá mập trong ẩm thực Phúc Kiến.

Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế.

Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương.

Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644–1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp và đặc biệt là cách thức chế biến.

Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó.

Món xúp Phật nhảy tường chứa nhiều protein và canxi.

* Đại năng: toàn năng, có mọi khả năng, có quyền lực to lớn.

* Vị diện : thế giới khác.

* Mỹ mãn : Hoàn mỹ + thoả mãn.

* Tối nghĩa : Nghĩa xấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui