Xuyên Nhanh Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính FULL


Khúc Thiên Ca làm đại điển kết đan náo nhiệt cực kì.

Các tông môn khác cũng nể mặt phái người tới tham dự, rất giữ thể diện cho nàng.

Ừ, ít nhất mặt ngoài là như thế.

----------------
Tiểu Phổ Đà đột nhiên nghênh đón mấy vị khách không mời mà đến.

Hoa Âm không khỏi há hốc mồm.

"Sao các ngươi lại tới đây?"
Thanh Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không chịu đi ra thì chúng ta đành phải tự đến thôi!"
Sáu người đứng thành một vòng, vừa lúc quây Hoa Âm ở giữa khiến hắn khó có thể chạy thoát, Hoa Âm cũng không biết nên nói gì.

"Các ngươi dù gì cũng là mấy lão tổ tông, dậm chân một cái sẽ làm chấn động cả Thương Lan giới, vậy mà lại cải trang thành đệ tử bình thường lẻn vào Thái Nhất Tông! Mặt mũi của các ngươi vứt đâu hết rồi!"
Thiều Quang cười nhạo một tiếng.

"Ngươi cũng là đại năng danh chấn một phương, nhưng lại tránh ở Thái Nhất Tông không chịu ra ngoài, có khác gì rùa đen rút đầu.

Ngươi không sợ mất mặt thì chúng ta sợ cái gì?"
"Thiều Quang, cái tên ma tu nhà ngươi chạy đến địa bàn chính đạo của ta làm gì, ngươi chán sống rồi hả?" Hoa Âm thẹn quá hóa giận, quay đầu nhìn mấy người Huyền Thanh, Nguyên Chân.

"Cơ hội tốt như vậy, hay là chúng ta bắt tên ma đầu này đi?"
Từ xưa đến nay tiên ma tuyệt đối không có quan hệ gì với nhau, nhưng bởi vì tất cả mọi người ngoài ý muốn gia nhập một nhóm lì xì, mối quan hệ lén lút này liền trở nên vô cùng quỷ dị.

Ở trong nhóm thì một mảnh hài hòa, thi nhau khoác lác giống như bạn bè thân thiết lâu năm, nhưng ra ngoài lại coi nhau như người dưng ngược lối.

Mấy người này đều ngồi trong nhà lâu đến mức sắp mọc nấm luôn rồi, chẳng dễ gì mà ra khỏi cửa, mà không gặp nhau thì đánh nhau kiểu gì? Chẳng qua đệ tử phía dưới nên như thế nào thì vẫn như thế đó.

Đệ tử chính đạo thấy ma tu, kêu đánh kêu giết muốn trừ ma vệ đạo.

Ma tu thấy đệ tử chính đạo, không nói hai lời liền vén tay áo lao vào choảng nhau.

Hoa Âm đề nghị hợp tác xử lý đại ma đầu Thiều Quang cũng là muốn châm ngòi li gián, trước tiên để liên minh của bọn họ tan rã đã rồi mới tính tiếp.

Chẳng qua Thiều Quang đã dám đến Thái Nhất Tông thì tất nhiên là có chỗ dựa vững chắc.

Hoa Âm bắt cóc admin (Văn Khanh) gần bốn năm, bản thân thì ăn uống no nê, cơm thừa canh cặn cũng không chừa cho bọn họ - thế nên oán niệm của sáu người này sớm đã vượt qua giới hạn chính ma lưỡng đạo.

Do đó tất cả đều nhất trí thờ ơ bỏ qua lời đề nghị của hắn.

"Đừng lấy cớ châm ngòi li gián, ngoan ngoãn để chúng ta xả giận, nếu không......!Hừ!"
Hoa Âm khóc không ra nước mắt, sao những người này lại lòng dạ hẹp hòi như vậy! Không phải chỉ là quên phát cho bọn họ một chút đồ ăn thôi mà? Có cần tuyệt tình đến vậy không?
"Ăn cơm!"Một giọng nói trong trẻo truyền đến.

"Ba" một tiếng, đám người vừa mới giương nanh múa vuốt đã nhanh chóng biến mất, sau đó xuất hiện ở trước bàn cơm.

Văn Khanh bê một cái nồi uyên ương(nồi có 2 ngăn thường dùng nấu lẩu) đặt ở trên bàn, cười nói: "Nếu mọi người muốn trừng phạt Hoa Âm, Hoa Âm lại không chịu, đánh nhau túi bụi, để bên ngoài biết được sẽ bị người ta chế giễu đó.

Chi bằng mỗi bên đều nhường một bước,để muội đưa ra chủ ý trừng phạt Hoa Âm?"
"Tử Thần tiểu muội, mặc kệ muội nói cái gì ta đều đồng ý!" Thanh Nguyên lời lẽ chính đáng.

Những người khác thầm mắng hắn không biết xấu hổ, vì muốn lấy lòng Tử Thần tiểu muội mà phản bội huynh đệ.

Bọn họ đương nhiên cũng muốn biểu hiện một chút, tuy nhiên không nhanh bằng hắn ta, đành phải phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy...Tử Thần tiểu muội nói cái gì chúng ta đều đồng ý!"
Văn Khanh cười nói: "Cũng không tính trừng phạt gì, hôm nay mọi người đường xa đến đây, nhất định phải ăn thật nhiều đó.

Nay chúng ta sẽ ăn lẩu, là món Hoa Âm chưa từng ăn qua." Nàng vừa nói, vừa mang hết các loại nguyên liệu nấu ăn lên.

Cuối cùng làm ra được một nồi lẩu rất hấp dẫn, một nửa màu trắng ngà đậm đặc, một nửa đỏ rực sóng sánh, nhìn thôi là tay đã muốn ngo ngoe rục rịch.

Mấy người bọn họ đã gấp không chờ nổi muốn nếm thử.

Nhưng vì muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt Văn Khanh nên mỗi người đều kiềm chế xúc động trong lòng, ra vẻ đạo mạo chính nhân quân tử.

Tiêu Dao Tử hỏi: " Nồi lẩu này có liên quan gì đến chuyện trừng phạt Hoa Âm?"
"Lẩu, đương nhiên là phải có lửa, chờ nước sôi rồi nhúng mấy thứ này vào.

Thế nên lửa phải duy trì liên tục không được tắt.

Nhưng như mọi người thấy đấy, phía dưới chiếc nồi này không có thứ gì cả, thế nên làm phiền Hoa Âm giúp chúng ta nhóm lửa vậy."
"Ha ha...! Cái này được! Chúng ta ăn, Hoa Âm nhóm lửa, để hắn cảm nhận được tư vị chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn!"
"Không không, hắn thảm hại hơn, chúng ta chỉ nhìn, không ngửi được mùi vị.

Hắn nhìn được, ngửi được lại không thể ăn, thế này càng tra tấn hơn!"
"Ha ha...ha......! Đồng ý ,đồng ý!"
Sắc mặt Hoa Âm biến thành màu đen, cái đấm lưu manh này thật sự quá đáng ghét! Nhưng mà hắn vẫn thành thành thật thật niệm hỏa quyết, nổi lên ngọn lửa.

Chờ lẩu sôi, hương vị tiên hương cay nồng quay cuồng ở trong không khí càng làm cho lòng người không yên.

Không đợi Văn Khanh giới thiệu đã từng người từng người nhúng thịt vào nước lẩu.

"Ngon quá!Thật sảng khoái, cay đã ghiền!"
"Tay nghề của Tử Thần tiểu muội là tuyệt nhất!"
"Aiiiii! Lão đạo sống nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng đã nhìn thấu, nhưng dục vọng ăn uống thật sự không bỏ xuống được, không thể hưởng thụ mỹ vị, tu tiên còn có lạc thú gì?"
"Không sai, chân lí tu tiên ở chỗ sống được càng lâu càng thưởng thức được nhiều mỹ vị!"
----------------
Mọi người vô cùng thỏa mãn, cuối cùng Hoa Âm không nhịn được nữa, hắn mặt dày ngồi xuống.

Những người khác cũng không nói gì, đều đang vùi đầu ăn, còn ai quan tâm mấy thứ này chứ?
Vì nồi lẩu, nhân số sinh sống trên Tiểu Phổ Đà lại tăng thêm vài người.

Dù sao Tu Chân giới thái bình cực kì, cũng không có gì khiến bọn họ phải nhọc lòng.

----------------
Cùng thời điểm, ở một khung cảnh khác, sau khi đại điển kết đan kết thúc , Khúc Thiên Ca dò hỏi đệ tử của các môn phái đến tham dự, bọn họ đều nói chưa nghe qua người nào tên Hà Văn Khanh.

Khúc Thiên Ca nghĩ trăm lần cũng không ra, cuối cùng đành phải gác lại chuyện này , chuẩn bị đi đoạt lấy những cơ duyên của Hà Văn Khanh.

Đời trước, vũ khí lợi hại nhất của nàng ta là một thanh kiếm, hơn nữa còn là một thanh tiên kiếm.

Hà Văn Khanh dựa vào nó không ngừng vượt cấp khiêu chiến, cuối cùng vang danh thiên hạ.

Thanh kiếm này trở thành vũ khí đứng đầu bảng xếp hạng Thương Lan giới, ai ai cũng biết nên lai lịch về nó cũng không phải bí mật gì.

5 năm sau Hà Văn Khanh mới có được thanh kiếm này, cho nên hiện tại Khúc Thiên Ca tin tưởng nàng nhất định sẽ tìm ra nó.

Núi Đại Chu, huyền nhai, sơn động...Khúc Thiên Ca một mình xông vào núi Đại Chu, phí hết sức chín trâu hai hổ mới giải quyết được yêu thú bên ngoài, lòng tràn đầy vui mừng bước vào sơn động, lại phát hiện bên trong sơn động rỗng tuếch.

Sao lại thế này? Khúc Thiên Ca kinh ngạc tột độ, lật tung cả cái động phủ lên cũng không thu hoạch được gì.

Chẳng lẽ do nàng tới sớm quá? Hay là nói cơ duyên này chỉ thuộc về Hà Văn Khanh, người khác ai cũng không lấy được?
Không, sẽ không, cơ duyên do trời định, ai cướp được chính là của người đó.

Hẳn là nàng tới sớm, tiên kiếm còn chưa xuất hiện ở nơi này, đúng vậy, nhất định là như thế...!
Khúc Thiên Ca thuyết phục chính mình, sau đó khôi phục động phủ thành nguyên trạng, lại rời đi.

Cơ duyên này chưa đến thời gian nhưng có một chỗ nàng khẳng định có thể tìm được!
Ba mươi dặm bên ngoài trấn Lâm Giang có một nghĩa địa, ngay trung tâm có một gò đất, thứ được chôn bên dưới chính là Dược Vương Đỉnh cùng với truyền thừa của Đan Tông.

Đời trước Hà Văn Khanh bị đuổi giết, sử dụng thuật độn thổ, trùng hợp thế nào lại đừng ở đó.

Nhưng nàng ta không luyện đan nên đã đem Dược Vương Đỉnh cùng với đan phương đưa cho Thanh Hoa đạo quân của Vô Cực Tông - cửu phẩm đan sư duy nhất của Thương Lan giới, do đó được đối phương hứa hẹn cả đời.

Khúc Thiên Ca vô số lần hâm mộ vận khí tốt của Hà Văn Khanh, hâm mộ đến phát cuồng, nhưng lại không có bất kì biện pháp gì.

Đối phương chính là con cưng của trời, vận khí mênh mông, chính mình hãm hại nàng ta, chèn ép nàng ta, cuối cùng chỉ có bản thân chịu thiệt.

Đời này tuyệt đối sẽ không giẫm lại vết xe đổ, nàng biết trước mọi việc, không có đạo lý tài vận vẫn tìm tới Văn Khanh !
Khúc Thiên Ca một bên vừa nghĩ vừa đào tất cả các gò đất trong nghĩa địa, nàng không biết Hà Văn Khanh dừng lại ở gò đất nào, chỉ có thể chậm rãi tìm.

Nhưng mà khiến nàng ta thất vọng rồi!
Đào tất cả các gò đất lên nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Khúc Thiên Ca sắp tức điên rồi, xuất sư bất lợi, cơ duyên hai nơi đều không tìm thấy một thứ gì!
Nàng ta không thể không nghiêm túc bình tĩnh tự hỏi, rốt cuộc nàng ta đã làm sai ở chỗ nào, có thể đã xảy ra một vài chuyện nhỏ ngoài ý muốn nhưng cả hai nơi đều không có bảo vật khiến Khúc Thiên Ca phải suy nghĩ kĩ hơn.

Có khả năng cũng có người trọng sinh giống nàng nên đã cướp đi rồi? Đúng vậy, thời điểm nàng trọng sinh thì lúc ấy không gian đang mở, bản thân lại ở trong không gian tu luyện đến kết đan mới ra.

Nếu thật sự có người trọng sinh giống nàng ta, thời gian dài như vậy cũng đủ để người nọ đoạt trước cơ duyên.

Kiếp trước Hà Văn Khanh có thể nói là một truyền kỳ, không ít người biết lai lịch những cơ duyên của nàng, điều này khiến Khúc Thiên Ca không ngừng hâm mộ, ghen tị cùng uất hận.

Nếu thật sự có người trọng sinh, miếng mồi to béo bở này tuyệt đối sẽ không cự tuyệt !
Khúc Thiên Ca nghĩ như vậy, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, tuy tiếc nuối nhưng chỉ cần cơ duyên không bị Hà Văn Khanh lấy đi nàng an tâm rồi.

Nói không chừng chuyện Hà Văn Khanh biến mất có liên quan đến người đó.

Có lẽ là kẻ thù kiếp trước của nàng ta, sau khi trọng sinh lập tức giết chết Hà Văn Khanh.

Nếu như vậy có thể giải thích được nguyên nhân Hà Văn Khanh biến mất.

Ai nha! Hà Văn Khanh đúng là có rất nhiều người ghét, không ít người muốn giết nàng ta!
Thôi vậy, nếu nàng ta đã chết, ân oán quá khứ cũng không có ý nghĩa gì.

Nàng vẫn nên suy xét một chút làm như thế nào để đoạt lại cơ duyên của Hà Văn Khanh từ tay người nọ.

Tiên kiếm, Đan Tông truyền thừa đều không còn nữa, như vậy có thể đoán được hầu hết các cơ duyên đều đã bị người nọ lấy đi, những cái còn sót lại chắc hẳn là bây giờ chưa lấy được.

Ví dụ như sang năm bí cảnh Tiểu Hoàng sơn mới mở ra, ba năm sau Tu Di ảo cảnh ngang trời xuất thế.

Trên tay nàng có thần khí không gian, lại còn tu luyện công pháp Thần cấp, so với người cùng cảnh giới thì linh khí trong cơ thể nhiều gấp chín lần, nàng không tin không thể đoạt lại cơ duyên của người nọ!
Trên đỉnh núi Tiểu Phổ Đà, mấy người mỗi ngày chỉ ăn no chờ chết rốt cuộc cũng chuẩn bị rời đi.

Thanh Nguyên lưu luyến không rời từ biệt Văn Khanh: "Bí cảnh Tiểu Hoàng sơn có dị động, sợ là đã phát sinh chuyện gì rồi.

Ta trở về xem một chút, sẽ nhanh chóng trở lại!"
"Đi đi, đi đi,.......!Mau đi đi, không ai mong ngươi trở lại!" Hoa Âm không khách khí nói.

Thanh Nguyên không phản ứng hắn, từ biệt Văn Khanh xong liền lập tức rời đi.

"Bổn tọa cũng đi trước một bước, bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn chuẩn bị mở ra, ta phải trở về chuẩn bị."
"Lão đạo cũng cáo từ.

Tử Thần tiểu muội, hẹn gặp lại!"
Chờ tất cả mọi người đều rời đi, Hoa Âm khoe khoang: "Hừ...Tranh với ta? Cuối cùng không phải tất cả đều cúttttt...!"
Văn Khanh trừng hắn một cái: "Ta muốn có một vé bước vào bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn, thật muốn đi xem náo nhiệt."
"Hả? Muội muốn đi? Bí cảnh đột nhiên mở ra, còn chưa biết sẽ có nguy hiểm gì, đừng đi thì hơn.

Dù sao bí cảnh cứ ba năm sẽ mở ra một lần, muội vẫn còn cơ hội mà."
Văn Khanh thở dài: "Sẽ không còn cơ hội nào nữa, đây là lần cuối cùng rồi."
Kiểu gì cũng bị thu vào trong không gian của Khúc Thiên Ca, còn mở cái gì hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui