Edit by AShu ^_^.
______________
Tô Đường bị ép nằm ở trên giường, vậy cũng thôi đi, nàng còn bị cho vào hầm băng.
Cái ôm của Phong Nghiệp thật sự quá lạnh, cho dù là mùa hè, nhưng cũng không chịu nổi hàn ý này a.
Sắc mặt càng ngày càng trắng, hơi ấm trên người cũng dần dần biến mất, cuối cùng, cũng không biết có phải lương tâm hắn trỗi dậy hay không, Tô Đường mơ mơ màng màng cảm giác được một trận ấm áp, sau đó, cả người liền lâm vào giấc ngủ sâu.
Phong Nghiệp là quỷ, quỷ đương nhiên không cần ngủ, chờ nàng đi vào giấc ngủ, hắn liền ngồi dậy.
Hắn lẳng lặng mà nhìn chằm chằm dung nhan của nàng lúc ngủ, ánh mắt như muốn xuyên thấu nhìn thấy những suy nghĩ của nàng.
Lúc trước, hắn là con rối tam thiếu gia của Phong gia, ngoài mặt thì có vẻ quyền quý, nhưng sau lưng lại giống như một súc sinh được nuôi dưỡng.
Phong gia cho rằng hắn không hiểu, không biết, nhưng mà hắn bất quá chỉ là đang đợi cơ hội, Phong gia ở huyền giới có địa vị nhất định, muốn vặn ngã nói dễ hơn là làm, càng đừng nói việc hắn tra đến những người khác sau lưng Phong gia.
Hắn không rõ ràng lắm là người nào, hoặc là thế lực nào, bất quá năng lực tuyệt đối cao hơn Phong gia.
Dưới tình huống như thế, hắn gặp Chung Ninh, con gái út của Chung gia, được hưởng mọi sự sủng ái, bị dưỡng đến kiêu căng.
Hai người ngay từ đầu, kỳ thật hắn có ý nghĩa lợi dụng nàng, đâu ra mà nhất kiến chung tình, hoàn cảnh của hắn như vậy, tình huống như vậy, thân mình còn khó bảo toàn, đâu còn cơ hội mà sinh ra những tâm tư khác.
Nhưng chính là một người như vậy, cuối cùng tất cả kế hoạch của hắn bị đảo lộn tất cả, hắn còn cam tâm tình nguyện.
Đáng tiếc, cuối cùng một lời thâm tình, thành một trận trò cười.
Mà buồn cười hơn nữa, hắn cư nhiên là thế thân của người khác, là đại thiếu gia của Phong gia kia dẫm lên máu tươi của hắn mà thượng vị.
Bất quá có một chút, hắn vẫn là muốn cảm ơn nàng, nếu không có nàng, hắn cũng sẽ không chết sớm như vậy, sau khi chết, ngược lại được giải thoát, hơn nữa cũng ít nhiều cũng lưu lại ngọc bội cho nàng, nếu không một sợi tán hồn kia của hắn, sợ sớm đã bị người trói buộc mà luyện hóa rồi.
Tìm về chân thân, mấy cái tiểu đánh tiểu nháo ở Nhân giới hắn cũng liền chướng mắt, Phong gia hắn chắc chắn sẽ diệt, chỉ là sau khi tỉnh dậy, hắn vẫn là nhịn không được mà tới đây tìm nàng.
Hắn nghĩ, hắn có lẽ là nhớ nàng.
Lại có lẽ, bất quá là lúc trước không có chấp niệm, hắn sống lâu như vậy, muốn đồ vật nào, khi nào lại bị cự tuyệt.
......!
Tô Đường một giấc này ngủ cũng thực không tốt, trong chốc lát lạnh lại trong chốc lát nóng, cuối cùng toàn bộ thân thể co lại thàng một đoàn, cái chăn trên người không biết lúc nào trượt xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn tinh tế, xuống chút nữa là đầu vai mượt mà đầu, chỉ lộ một chút như vậy, lại là phi thường mê người.
Phong Nghiệp cứ như vậy nhìn nàng cả một đêm, chờ đến khi trời đã sáng, mới từ trên giường đi xuống.
Lúc trước hắn ngủ say quá lâu, lâu đến nỗi có một số người đều muốn ngo ngoe rục rịch, mưu toan làm chút gì đó, liền giống như trận pháp kia ở nghĩa địa ngày hôm qua mộ, nếu hắn không xuất hiện, tiểu cô nương căn bản không phá được trận pháp đó.
Lại nói tiếp, trận pháp kia có vẻ như được lập mấy năm trước, người bình thường căn bản là bố không được.
Theo những hiểu biết của hắn về Phong gia, trận pháp đó gia chủ phế vật của Phong gia không thể nào nghĩ ra được.
Có người ở sau lưng làm những chuyện này, hơn nữa tuyến thời gian còn được quy hoạch khá dài.
Hắn nheo mắt lại, thời gian ngủ say quá lâu, đám người kia có vẻ như đã quên tính tình của hắn.
Thời điểm Tô Đường lại lần nữa tỉnh lại, toàn bộ yết hầu đều sưng lên, nàng không thể khống chế mà ho khan vài tiếng, sau đó phát hiện thanh âm của chính mình có chút khàn khàn.
Không cần hoài nghi, nàng nhất định là bị bệnh rồi.
Nàng sờ soạng từ trên giường ngồi dậy, sau đó phát hiện, đầu choáng mắt hoa, cuối cùng vẫn là lựa chọn một lần nữa nằm lại trên giường.
"Cẩu tử, Phong Nghiệp còn ở trong phòng ta sao?"
Hệ thống, "A, vừa mới đi ra ngoài, bất quá hiện tại đã trở lại."
Lời nói hệ thống mới vừa nói xong, Tô Đường liền lại lần nữa cảm giác được một trận lạnh lẽo, nàng liền run run, nhịn không được kéo chăn đắp lên người mình.
Sau đó, một cái tay lạnh băng dán lên trán nàng.
"Bị phát sốt."
Edit by AShu
Tô Đường nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh lại thâm thúy kia, biến thành quỷ, Phong Nghiệp như cũ giữ được khí chất ưu nhã, hắn mặc một bộ tây trang được cắt may riêng, ánh mắt nhàn nhạt từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng.
Nói thật, Tô Đường không hiểu được hắn đến tột muốn làm cái gì, hắn như vậy, vừa không giống báo thù, nhưng lại không tính toán buông tha nàng, cho nên hắn đến tột cùng muốn làm cái gì?
Trong lòng vẫn là có chút sợ, cho nên nàng cuối cùng cũng chỉ là hất tay của hắn ra, sau đó trở mình.
Hành động kia của nàng, nếu đặt ở vào thời điểm lúc trước, đã sớm bị Phong Nghiệp một chưởng đánh chết, nhưng hôm nay, hắn cũng bất quá chỉ nhướng mày, cũng không có nửa điểm tức giận.
Loại sự tình này, nếu là lúc trước cơ hồ không có tồn tại.
Toàn bộ Minh Phủ đều biết, Quỷ Vương không dễ chọc, ngày thường nhìn thanh thanh lãnh lãnh, tính tình lại cực kỳ táo bạo, một lời không hợp liền cho ngươi hồn phi phách tán, cho nên thời điểm không có việc gì, mọi người đều không dám trêu chọc hắn.
Sau khi Tô Đường hất tay hắn ra, trong lòng vẫn rất là lo lắng, rốt cuộc thì tính tình hắn như thế nào, nàng vẫn chưa thể hiểu hết, nàng đang định dò hỏi hệ thống, vị kia hiện tại sắc mặt như thế nào, lại nghe hệ thống đột nhiên nói: "Nhãi con, Chung gia đã xảy ra chuyện."
Nghe vậy, Tô Đường lập tức từ trên giường ngồi dậy, "Chuyện gì?"
Hệ thống, "Diệt môn."
Trùng hợp lúc này, di động vang lên, nàng nhìn vào màn hình điện thoại, không phải người khác, mà chính là mẫu thân của Chung Ninh.
Nàng bắt điện thoại, một tiếng mẹ còn chưa nói ra, liền nghe thanh âm của đối phương nôn nóng lại suy yếu, "Ninh Ninh, mẹ yêu con."
Lời này nghe như thế nào cũng đều giống như di ngôn lâm chung, Tô Đường vội vàng hỏi làm sao vậy.
Đối phương lại không nhiều lời, cứ lặp lại lại lời dặn dò nàng, "Ninh Ninh, ngọc bội kia của con, nhất định phải luôn mang trong người, nhớ lấy......"
Ngọc bội kia cơ hồ coi như là bảo bối, thời khắc mấu chốt đích xác có thể bảo mệnh, nếu không lúc trước cũng bảo hộ được một sợi tán hồn kia của Phong Nghiệp, nhưng sau này, vẫn bị nát.
Tô Đường vẻ mặt tâm thần không yên, nàng từ trên giường xuống dưới, cầm lấy túi liền trực tiếp đi ra ngoài, có thể khi đi ra tới cửa, lại vẫn là bị người ngăn cản xuống dưới.
Xác thực nói, hẳn là quỷ.
"Tránh ra!"
Phong Nghiệp, "Em đi cũng không giúp được gì."
Tô Đường, "Nhưng cũng không liên quan tới ngươi!" Nàng nói xong, liền đẩy vai của hắn xông ra ngoài.
Từ khách sạn tới Chung gia có chút xa, chờ đến khi nàng tới nơi, quả nhiên như lời nói của Phong Nghiệp, nàng vẫn tới chậm, trận pháp đã thành, Chung gia căn bản là khiêng không được đại trận này.
Người ngoài là thấy không rõ tình huống của Chung gia, trận pháp hình thành một tiểu thế giới, trừ phi phá trận, nhưng nếu lấy thực lực của Chung Ninh, tất nhiên là phá không được, cho dù là Tô Đường, cũng tốn không ít thời gian.
"Ta có thể thay em phá trận này."
Thanh âm đạm mạc vang lên, Tô Đường đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt nàng tái nhợt, hai tròng mắt nhiễm vài phần tơ máu, "Điều kiện."
Phong Nghiệp, "Coi như em đưa ta cái ngọc bội kia làm tạ lễ."
Tô Đường lại không tin, nàng gắt gao nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng cơ hồ là cắn răng mở miệng, "Không sợ ánh mặt trời, quỷ khí tận trời, không phải là ác quỷ bình thường, ta không tin chỉ một ngọc bội nho nhỏ, là có thể trở thành tạ lễ.
Phong Nghiệp, ngươi đi theo ta, đến tột cùng muốn làm cái gì.
"
Nghe thế, Phong Nghiệp luôn luôn không có gì biểu tình, lại lộ ra một tia ý cười.
Tiểu cô nương so với suy nghĩ của chính mình còn thông minh hơn một chút a, cư nhiên không lừa được.
Nếu như thế, cũng không cần thiết quanh co.
"Ta muốn em cùng ta âm hôn."
Tô Đường vẻ mặt khó có thể tin được, "Ngươi điên rồi?"
________________
(tấu chương xong)
Đã beta
Edit by AShu
Cảm ơn các độc giả đã luôn ủng hộ mình nhà:).