"Tư lệnh, đã ổn rồi chứ?"Nhóm thằn lằn bay cuối cùng đã bay qua khu vực này.
Lam Bắc Ngôn cũng lập tức buông Thẩm Hoài Vi ra.
"Ừm.
"Lạnh lùng trả lời một câu, Lam Bắc Ngôn lại cúi mặt đi về phương hướng đã định trước.
Nhưng trong lúc đi, Lam Bắc Ngôn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Hoài Vi.
“Tại sao chỉ có mình cô vào rừng? Còn những người khác thì sao?""À?"Llúc này trong lòng Thẩm Hoài Vi khá buồn bực, cô không suy nghĩ nhiều mà buột miệng nói ra sự thật.
Kết quả là vừa dứt lời, ánh mắt Lam Bắc Ngôn lập tức thay đổi.
"Cô lại làm trái quân lệnh ? Cô có biết một mình đi vào sẽ nguy hiểm đến mức nào không?""Tôi…"Thẩm Hoài Vi không ngờ mình lại bị mắng, nhất thời không biết nên nói gì.
Nếu không phải vì muốn cứu anh, cô cần gì phải một mình chạy vào chứ?Quân lệnh! Lại là quân lệnh!Anh cũng chỉ biết bắt cô nghe theo quân lệnh!Cắn môi dưới, Thẩm Hoài Vi đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức.
"Tôi không nghe theo quân lệnh thì đã làm sao? Không có tôi là anh chết chắc! Tôi đúng là, không nên chạy tới đây để tìm anh.
"Thẩm Hoài Vi nhìn chằm chằm Lam Bắc Ngôn với đôi mắt đỏ hoe, sau đó cô tăng nhanh tốc độ dưới chân, trong một thời gian ngắn, cô đã bỏ xa Lam Bắc Ngôn.
Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Hoài Vi, bàn tay vốn đang buông thõng của Lam Bắc Ngôn, từng chút một siết chặt thành nắm đấm.
Đôi mắt sâu thẳm ấy cũng bắt đầu đỏ dần lên.
Lam Bắc Ngôn rất muốn qua đó, ôm cô vào lòng, và nói với cô rằng nếu cô chết, anh cũng không muốn sống nữa…Nhưng tình hình hiện tại còn quá nhiều biến hóa khó lường nên anh chỉ có thể giữ mọi chuyện ở trong lòng.
Thở dài, cố nén nước mắt, Lam Bắc Ngôn che vết thương trên eo, vội vàng đuổi theo Thẩm Hoài Vi.
Vì vừa rồi cô đã sử dụng dịch chuyển tức thời nhiều lần, lại đi một quãng đường dài nên Thẩm Hoài Vi lúc này đã có chút mệt mỏi.
Thấy còn lâu mới đến 9 giờ nên cô đã tìm một chỗ bằng phẳng rồi ngồi xuống, chậm rãi nghỉ ngơi.
Lam Bắc Ngôn theo sát phía sau cũng ngồi ở một bên, khoảng cách giữa hai người không quá xa, nhưng cũng không gần.
Uống máu cô đặc để bổ sung sức lực, tâm trạng của Thẩm Hoài Vi cũng bình tĩnh hơn một chút.
Dù sao bây giờ cô cũng chỉ là Athena, là một chiến sĩ của Liên Minh Ngôi Sao, vừa rồi cô thực sự không nên mất bình tĩnh với Lam Bắc Ngôn.
Suy nghĩ về điều đó, Thẩm Hoài Vi sau khi uống hết túi máu, bèn lấy ra một gói kẹo từ túi xách tay.
Mặc dù cảm thấy xấu hổ nhưng cô vẫn ép mình đi đến bên cạnh Lam Bắc Ngôn.
"Tư lệnh, đồ ăn dự trữ của tôi chỉ có máu, không có thứ mà anh ăn được.
Túi kẹo này là đồ ăn vặt, ít nhiều cũng có thể nạp năng lượng, đây.
"Thẩm Hoài Vi vừa nói, vừa đưa túi kẹo ngôi sao trong tay cho Lam Bắc Ngôn đang trưng ra bộ mặt khó ở.
Lam Bắc Ngôn quay đầu lại, nhìn vào túi kẹo trong tay cô.
Hóa ra món ăn vặt cô thích lại là loại kẹo dành cho trẻ em.
Hầu kết hơi nhúc nhích một chút, Lam Bắc Ngôn đưa tay ra, nhận lấy túi kẹoThấy anh đã cầm lấy, Thẩm Hoài Vi lập tức cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô đứng nghiêm, thẳng lưng nói tiếp:"Tư lệnh, tôi làm trái quân lệnh, tôi nguyện ý tiếp nhận trừng phạt, chỉ cần có thể dắt anh ra ngoài, nhốt tôi bảy ngày, mười ngày cũng không sao cả.
".