Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, chẳng ai chịu làm rể nhà Lê, người bà chọn thì không ưng ý, người có năng lực lại chẳng muốn dính dáng đến Lê gia.
Năm ấy Lê Nguyện mới hơn hai mươi, Lê gia chính thức phá sản.
Cơn giận xông lên đến tim gan, lão phu nhân lâm trọng bệnh, nằm liệt giường.
Nhìn cô cháu gái với ánh mắt lạnh nhạt đứng bên cạnh, bà ta vẫn không quên chỉ vào nàng mà nguyền rủa: “Đều tại ngươi! Còn có mẹ ngươi - hai cái sao chổi! Chính các ngươi đã hại chết con trai ta! Dù cho ta không còn gì, Lê gia cũng tuyệt đối không để rơi vào tay ngươi!”
Nhìn ánh mắt từng rực sáng nay đã phải cúi đầu cam chịu, Dư Ngữ hận đến nghiến răng, chỉ muốn trút giận lên lão phu nhân đang nằm trên giường!
Nhưng dù giận đến mức nào, nàng cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Sắp chết đến nơi, lão phu nhân vẫn không từ bỏ mưu đồ của mình.
Nằm trên giường bệnh, bà ta dồn chút sức tàn, mời đến mấy đạo sĩ, quyết tâm “trừ tà” cho Lê gia.
Thân hình gầy trơ xương, môi tái nhợt, bà ta cố gắng vươn tay, khẩn thiết nói ra nguyện vọng: “Ta nguyện dùng máu ta, phù hộ cho Lê gia mãi mãi hưng thịnh! Lê gia tuyệt đối không thể để con bé đó quản lý, phải gả nó đi làm dâu, còn Lê gia phải truyền lại cho một nam nhân có năng lực.
Nhất định sẽ gặp được người tốt…”
Những đạo sĩ kia vốn chỉ là kẻ lừa đảo, quanh năm đi lừa tiền kẻ ngốc, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý.
Ban đầu họ cũng định làm cho có lệ, giống như mọi lần, nhưng lão phu nhân không phải kẻ dễ qua mặt.
Với tính tình chua ngoa, bà ta chỉ tin tưởng bản thân, ngay cả khi nhờ vả người khác cũng toan tính đủ đường.
Mấy đạo sĩ phải bày ra đủ loại pháp sự, kéo dài mấy tháng trời mà vẫn không thể khiến bà vừa lòng.
Nắm trong tay một ít tiền lẻ, họ bắt đầu thấy bất mãn.
Ban đầu họ chỉ tham tiền, nghĩ rằng lăn lộn vài bận là được.
Nhưng lão thái bà này suốt thời gian qua vẫn không giao toàn bộ gia tài, khiến mấy đạo sĩ bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Lê lão phu nhân qua đời giữa tiếng tranh cãi và mùi oán hận tràn ngập quanh thân.
Đến hơi thở cuối cùng, bà vẫn mang theo oán khí nặng nề, vì tâm nguyện của bà chưa thể hoàn thành.
Cũng giống như bà, đám đạo sĩ kia cũng đầy căm phẫn, bởi họ không tìm thấy chỗ giấu tiền tài của lão phu nhân.
Đối diện với thi thể của người bà vừa qua đời, Lê Nguyện không có chút tình cảm nào.
Đối với nàng, cái đại viện của Lê gia giờ đây chỉ là một cái vỏ rỗng, chẳng còn ý nghĩa gì.
Ban đầu, nàng còn định giữ lại một vài kỷ vật của phụ thân, để có chút hoài niệm.
Nhưng giờ đây, nàng đã thực sự kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Lê Nguyện viết một bức thư gửi cho cậu mình, dự tính sẽ sang bên đó ở nhờ vài ngày.
Nàng thu dọn chút ít đồ đạc, rồi gọi những người hầu đã chăm sóc mình mấy tháng qua, chia cho mỗi người một ít tiền để cảm tạ.
Nàng đã sẵn sàng rời đi, chuẩn bị buông bỏ tất cả.
Nhưng chẳng ai trong số họ có thể bước ra khỏi cánh cổng của Lê gia.
Đám đạo sĩ phẫn nộ vì cảm thấy bị lão phu nhân lừa gạt.
Tuy đã đồng ý hỗ trợ bà, nhưng cuối cùng họ chẳng nhận được bao nhiêu tiền.
Dù chuyên lừa gạt thiên hạ, nhưng bọn họ cũng từng học qua một số tà thuật, thậm chí có kẻ còn dám thử nghiệm cấm thuật.
Những tưởng vì tiền, họ có thể chịu đựng được tính tình chua ngoa của lão phu nhân.
Thế nhưng kết cục là bị sỉ nhục, không thu được gì, họ liền trút hết phẫn nộ lên người cháu gái duy nhất của bà.
Lấy sinh mệnh Lê Nguyện làm trung tâm, lần đầu tiên bọn đạo sĩ ấy sử dụng cấm thuật.
Toàn bộ đại viện lập tức bị phong tỏa, ngay cả chim chóc cũng không thể bay vào.
Nhưng không ai ngờ được rằng oán khí và chấp niệm của lão phu nhân lại sâu đậm đến mức ấy.
Ý niệm muốn duy trì sản nghiệp Lê gia cứ bám chặt lấy, khiến cấm thuật vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn đạo sĩ.