Lê Nguyện gần như không suy nghĩ, liền gật đầu: “Được.”
Thấy nàng đáp nhanh như vậy, đạo sĩ không khỏi áy náy.
Hắn hạ giọng: “Ngươi phải hiểu rằng nơi này đầy những tà thuật hút máu.
Trong viện này, chỉ có huyết mạch của ngươi mới có thể khắc chế được oán khí của lão phu nhân.
Để phá giải nơi này, ngươi phải trở thành trung gian, dùng huyết mạch của mình làm môi giới.
Nhưng… ngươi cũng biết, một khi bị giam cầm ở đây, dù chết đi ngươi cũng không thể đầu thai, chỉ có thể đợi đến lúc ta siêu độ cho ngươi.”
Lê Nguyện lặng yên, đôi mắt tối sầm lại.
"Không sao." Lê Nguyện lắc đầu, ánh mắt trống rỗng.
Sau khoảng thời gian dài sống trong sự sợ hãi và căng thẳng tột cùng, nàng đã mệt mỏi đến cực điểm.
Nàng chẳng còn thiết tha gì nữa.
Mấy ngày nay, trong những góc tối của đại viện, không biết đã chôn vùi bao nhiêu sinh mạng.
Dốc hết máu mình để phá giải, Lê Nguyện cuối cùng cũng giúp đạo sĩ kia trốn thoát.
…
Dư Ngữ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Nguyện được quản gia và các người hầu đưa vào quan tài.
Nàng sững sờ, hình ảnh trước mắt lại xoay chuyển.
Nhiều năm trôi qua không biết bao lâu, Lê gia đại viện từng huy hoàng giờ đây chìm trong hoang phế, rêu phong phủ kín.
Quản gia vốn còn trẻ cũng đã đầu bạc trắng xóa.
Dường như không ai có thể thoát khỏi số phận phải chết ở đây.
Nhưng điều kỳ quái là, ai nấy đều chết đi, nhưng linh hồn lại bị giam giữ, không ai thoát ra khỏi chốn này.
Mỗi người đều giữ nguyên bộ dáng năm mình chết, vẫn mơ hồ sống trong vô minh.
Những linh hồn lạc lối, những kẻ chết oan bắt đầu phản kháng.
Lê Nguyện cùng các linh hồn yếu ớt chiếm lấy khu thiên viện, còn đám đạo sĩ và oán khí của lão phu nhân bị dồn vào trong chính viện, không cho phép chúng vượt qua.
Và rồi, chuỗi ngày dài đằng đẵng bắt đầu.
Không già, không chết, không sinh, không diệt, tất cả bọn họ như bị phong ấn vĩnh viễn tại nơi này.
Lê Nguyện bắt đầu cuộc sống nhàm chán, lạnh lẽo và tĩnh lặng của mình trong một nhà giam không lối thoát.
Dư Ngữ càng xem càng đau lòng, nhưng nàng vẫn không hiểu tại sao trò chơi ác nghiệt này lại tồn tại, bắt đầu từ khi nào và vì sao nó không kết thúc.
Cho đến khi bọn đạo sĩ trong chính viện lại bắt đầu những thực nghiệm điên cuồng của mình.
Sau mười mấy năm yên lặng, Lê gia đại viện lại bắt đầu xáo động.
Các đạo sĩ, bị oán khí của lão phu nhân hành hạ, ngày qua ngày, năm này qua năm nọ chịu đựng sự oán hận không nguôi của bà, đến mức chẳng còn hình hài, chỉ còn là những linh hồn mờ mịt mà vẫn không thoát ra được.
Bọn chúng cuối cùng đồng tâm hiệp lực muốn hoàn thành tâm nguyện của lão phu nhân.
Dù không thể rời khỏi chính viện, chúng vẫn nghĩ ra cách dùng linh hồn để điều khiển những người hầu còn sót lại, cho họ khả năng đi tới chân núi để tìm nam nhân ở rể, nhưng không thể đi xa hơn.
Tìm người thích hợp để làm rể trở thành mục tiêu khắc sâu trong tâm trí những người hầu, như một lời nguyền không thể gỡ bỏ, cũng là cách duy nhất để trấn an lão phu nhân.
Trong suốt nhiều năm, Lê Nguyện đã cố gắng kiểm soát những người hầu và ngăn chặn trò hề này.
Nhưng kết quả là cơn giận dữ kinh hoàng của lão phu nhân bùng nổ.
Bà ta nuốt chửng cả linh hồn của đám đạo sĩ, điên cuồng lao vào thiên viện, đập phá cửa lớn, miệng không ngừng thốt ra những lời nguyền rủa độc ác, vừa căm hờn vừa nghẹn ngào…
"Cho dù ngươi đã chết… ngươi cũng không muốn dòng máu nhà ta được kéo dài sao?"
"Ngươi làm vậy, không thấy có lỗi với tổ tiên nhà họ Lê sao? Ngươi phải đi tìm một nam nhân!"
"Nhà họ Lê chúng ta tuyệt đối không thể dừng lại ở đây!"
...
Một người vốn tính tình hiền lành, cũng không thể chịu nổi cảnh ngày qua ngày, năm này sang năm khác bị dày vò.
Nỗi oán hận chất chứa lâu ngày khiến lòng người trĩu nặng.
Chỉ khi tìm được một người đàn ông mới, cơn giận dữ ấy mới tạm thời lắng xuống.