Xuyên Nhanh Dựa Vào Thân Mật Để Giành Lại Sinh Mệnh




Những vết thương chằng chịt trên tâm hồn như được người ta xoa dịu, mọi cảm xúc dần được vỗ về lắng xuống.

Lê Uyển siết chặt vòng tay ôm Dư Ngữ thêm chút nữa.



A Nguyên, dù không nỡ phá vỡ khoảnh khắc ấm áp này, vẫn đẩy kính trên sống mũi rồi cất lời: "Ngài vẫn luôn chịu áp lực, lão phu nhân cũng vậy, dù đã qua mấy trăm năm, nhưng ý niệm của bà ấy dường như không hề thay đổi.

Nay bà ấy hẳn đã nhận ra rằng, người đang nằm trong lòng ngài là một nữ tử."



Lê Uyển mỉm cười, khẽ gật đầu.

Nàng vốn không nghĩ mình có thể giấu diếm được mãi.

Nhiều năm như vậy, tuy đôi lúc tạm yên, nhưng mỗi lần đón dâu, nàng đều có thể cảm nhận được đôi mắt u ám của lão phu nhân dõi theo mình.



Những người trước đây sống chẳng được bao lâu, nên Lê Uyển cũng không bận tâm.

Nhưng lần này, mọi thứ đã không còn như cũ.




Đã có được đáp án mình muốn, Lê Uyển siết chặt Dư Ngữ trong vòng tay.

Bàn tay lạnh lẽo của nàng như mang theo một thứ dược liệu an thần, làm mí mắt Dư Ngữ dần trĩu nặng.



Thân hình mềm mại, mang theo hơi ấm trong lòng ngực khiến Lê Uyển quý trọng không xiết.

Nàng nhìn Dư Ngữ với ánh mắt lưu luyến không rời, có chút vui mừng vì bản thân dù đã gây nên bao chuyện xấu, vẫn có người nguyện ý ôm lấy mình như thế.

Đây như một sự cứu rỗi, là thứ không thể thay thế, là tín hiệu của trái tim đập thình thịch.



Một kẻ sống đến mấy trăm năm, trái tim đã sớm lạnh cứng, nay bỗng thấy mình lại đắm chìm trong thứ cảm xúc buồn cười ấy.



Thật cẩn thận vuốt ve gương mặt Dư Ngữ, Lê Uyển khẽ nói: "Ta muốn ngươi đưa nàng ra khỏi nơi này."



A Nguyên nhìn nàng, khẽ nhếch mép cười: "Ta cứ nghĩ ngươi sẽ lựa chọn con đường khác."
A Nguyên khựng lại, có chút ngẩn người.



Những hình ảnh lướt qua như cuốn phim kia, không chỉ Dư Ngữ thấy được, mà tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ.



Lê Uyển lắc đầu, thần sắc trở nên dịu dàng hơn.

"Ta không muốn nàng trở thành một kẻ giống ta, mãi bị giam cầm trong ngục tù này.

Ta mong nàng có thể đi ra ngoài, nhìn ngắm thế giới, đi đến nơi nào mình thích thì ở lại, nơi nào không thích thì không cần quay lại."



"Ta đã phạm nhiều sai lầm, và ta cũng không chắc mình có thể chịu đựng được bao lâu khi không có nàng bên cạnh, dù là trăm năm hay ngàn năm sau." Đôi mắt dịu dàng của nàng dần trở nên kiên định.

Lê Uyển nhẹ nhàng đặt Dư Ngữ vào tay cô gái bên cạnh A Nguyên, nở một nụ cười gượng gạo.

"Ta thực lòng thích nàng, muốn chiếm hữu nàng, điên cuồng muốn giữ nàng mãi bên mình.


Nhưng ta biết, đó là sai trái.

Cha ta đã từng cho mẹ ta sự tự do lớn nhất… ta cũng muốn làm điều đó."



Cuối cùng, Lê Uyển kìm nén cảm xúc, khẽ đặt một nụ hôn lên trán Dư Ngữ, thì thầm: "Hãy quên ta đi."



Tâm trạng mọi người trở nên phức tạp, không ai hiểu rõ ý định của Lê Uyển.

Nợ mạng chất chồng trên vai, Lê Uyển không dám chắc bản thân có thể chuộc hết những lỗi lầm.

Để Dư Ngữ ở lại bên mình đúng là điều nàng mong muốn, nhưng khiến nàng thành kẻ tù túng trong lồng giam này, đó không phải là kết cục nàng muốn.



Tất cả bi kịch này đều do chính nàng tạo ra.

Chỉ cần nàng còn tồn tại, chấp niệm của lão phu nhân nhà họ Lê cũng sẽ còn mãi.



Nhà họ Lê rách nát này… đã không cần phải tồn tại nữa.



...



*[Ký chủ, ta đã hoàn thành việc thăng cấp nha!]*




*[Phát hiện mục tiêu nhiệm vụ đã biến mất, có thể tiến vào thế giới tiếp theo.]*



"A..." Dư Ngữ mở mắt, cảm giác nhói đau vì đôi mắt sưng húp.

Nàng mơ màng nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc xe xóc nảy, như thể đang xuống núi.



"Ngươi tỉnh rồi à?"



"Ta…" Dư Ngữ há miệng, định hỏi điều gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng, chẳng thể nói nên lời.



A Nguyên hỏi: "Nhà ngươi ở đâu?"



"Để ta xuống xe ở chân núi là được rồi." Đầu óc rối bời, suy nghĩ một lúc, Dư Ngữ mới đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận