Chậm rãi, nàng cảm thấy mình được đặt nằm xuống, trên trán còn có vật gì đó lạnh lẽo áp vào, cảm giác khó chịu cũng theo đó mà dịu đi phần nào.
Hơi thở dần dần ổn định lại, cơ thể nàng mềm nhũn như bông, cảm giác như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.
Tuy vẫn chưa hoàn toàn thoải mái, nhưng sự khó chịu đã vơi đi rất nhiều.
Lê Tình nắm lấy bàn tay nàng đang truyền dịch, không dám buông ra, sợ nàng cựa quậy.
Sau một hồi bận rộn lộn xộn, trời cũng đã ngả về tối, kim đồng hồ điểm tám giờ.
Tay trái giữ chặt tay nàng, xác định nàng đã ngủ say, lúc ấy Lê Tình mới lấy điện thoại ra.
Diệp Tử: Đi làm thấy thế nào rồi?
Diệp Tử: Ngày mai chúng ta cùng nhau ăn mừng việc đều đã tìm được công việc nhé? Hai chỗ làm của chúng ta cũng không xa nhau lắm, tan làm cùng nhau ăn mừng đi?
Diệp Tử: Mai lại là thứ sáu, uống say cũng không sợ.
Diệp Tử: Ta mới bàn với Lưu Húc rồi, hắn cũng đồng ý.
Ngươi vẫn chưa tan làm sao?
Diệp Tử: ???
Hiện lên trên màn hình là mấy tin nhắn Diệp Tử gửi từ lúc nàng mới tan làm trở về đến khi quay lại căn hộ, và tin nhắn cuối cùng là từ nửa tiếng trước.
Chỉ là vừa về đến nơi, Lê Tình đã phát hiện bạn cùng phòng đang sốt cao, cả đoạn đường ngồi xe về nàng đều phải chăm nom, thành ra chưa kịp trả lời.
Nghĩ lại tình hình hôm nay, Lê Tình liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
Lê Tình: Để xem tình hình thế nào đã…
Nàng cũng không phải là không muốn đi, nhưng nhớ đến lời bác sĩ dặn, Lê Tình lại thấy người này quá yếu ớt, sợ ra ngoài sẽ có chuyện không hay.
Nếu có người đến chăm sóc nàng ấy, nàng có thể yên tâm mà đi.
Bằng không, nàng cũng chẳng dám để bạn cùng phòng một mình trong căn hộ.
Nhìn thấy Diệp Tử có chút thất vọng qua lời nhắn, lòng Lê Tình hơi trùng xuống, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
Cũng may Diệp Tử chuyển qua kể chuyện công việc, đôi ba câu đối đáp giúp tâm trạng Lê Tình cũng tốt lên phần nào.
Nàng ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch, rồi lại nhìn sang, vẫn còn hai chai nữa đang chờ.
Lê Tình ấn chuông gọi y tá.
Theo tiến độ này, chắc hẳn trước nửa đêm hai người cũng có thể về nhà.
Khi y tá đi rồi, Lê Tình mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá bạn cùng phòng mà mình đang ở chung.
Chỗ thuê cũng không phải là tốt, nhưng ngày trước Diệp Tử đã giúp nàng trả tiền trước, khiến nàng áy náy không tiện từ chối.
Ở được hơn một tuần, ban đầu Lê Tình có chút không quen, ngượng ngùng, nhưng phát hiện bạn cùng phòng chẳng thích giao tiếp, lại thường đảo lộn ngày đêm, nên nàng cũng thấy thoải mái hơn.
Ít nhất thì không ai quấy rầy ai, cũng tránh được cảnh phải xã giao nhiều, điều mà bản thân nàng vốn không thích.
Có lẽ vì ít khi ra ngoài, làn da bạn cùng phòng trắng xanh đến mức bất thường.
Vị trí cắm kim truyền hơi bầm tím, nhìn rõ ràng là người rất yếu, dù ngày thường khó nhận ra bệnh trạng.
Chỉ là dinh dưỡng kém, sắc mặt luôn nhợt nhạt.
Lúc này cơn sốt đã dịu đi đôi chút, gương mặt nàng cũng dần thư thái hơn.
Nhìn nàng mong manh như búp bê sứ dễ vỡ, chỉ cần một va chạm nhẹ cũng khiến người khác xót xa.
Trên xe, nàng không ngừng rơi lệ, bộ dạng yếu đuối khiến ai cũng lo lắng.
Khác hẳn với Diệp Tử – hoạt bát, đáng yêu từ thuở bé, lúc nào cũng chạy nhảy khắp nơi, thân thể cường tráng chẳng bao giờ ốm đau.
Hai người, hai vẻ hoàn toàn đối lập, khiến Lê Tình vô thức so sánh rồi bất giác ngẩn ngơ, trong lòng dấy lên những cảm xúc phức tạp.
Có lẽ là vì đêm khuya, khiến người ta dễ nghĩ ngợi nhiều.
Gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, Lê Tình tính toán thời gian truyền dịch sắp xong rồi ra ngoài mua một hộp cơm.
Chắc về nhà nấu nướng cũng không kịp nữa, mà nàng chắc cũng ngủ một giấc dài, có lẽ đã đói, chi bằng trước hết cho nàng ít cháo để bồi bổ.