Hai người cứ thế yên lặng.
Uống thuốc xong, nàng đặt ly nước lên bàn rồi tựa vào sô pha, mắt lim dim.
Thuốc bắt đầu ngấm nhanh chóng, dù đã ngủ rất nhiều, nhưng cơn buồn ngủ vẫn ập đến dữ dội.
Dư Ngữ ngáp dài, nghĩ rằng mình sẽ cố thức chờ Lê Tình ăn xong để cùng vào phòng.
Nhưng cuối cùng…
Khi Lê Tình ăn xong và rửa mặt trở ra, hắn nhìn thấy Dư Ngữ đã cuộn tròn trên sô pha, ngủ say sưa như một chú mèo nhỏ, khuôn mặt an yên bình lặng trong giấc mộng.
Lê Tình: “…” Người này đúng là tự mình chuốc lấy phiền toái.
Ngủ như vậy đã đành, Dư Ngữ lại còn ngủ rất ngon lành, không một chút lo lắng.
Lê Tình ôm nàng đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận, vậy mà nàng vẫn ngủ say, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
Trong chốc lát, Lê Tình không biết nên nói gì, cũng chẳng rõ là do thuốc quá hiệu nghiệm hay nàng cố tình giả vờ.
Dù là lý do nào đi nữa, hắn đều cảm thấy tức giận.
Dù nàng có gầy yếu và xinh đẹp đến mấy, thì cũng vẫn là một “tiểu yêu tinh phiền phức.”
Hoàn toàn không hay biết rằng mình vô tình khiến người ta bực bội, lại còn bị ghét bỏ, Dư Ngữ cứ thế cuộn tròn trong chăn, ngủ một mạch đến sáng.
***
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn, Lê Tình đã đi làm.
Tấm màn giữa hai chiếc giường khẽ mở, có lẽ lúc rời đi, hắn đã dừng lại nhìn nàng một chút.
Dư Ngữ sờ sờ trán mình, hoàn toàn quên mất làm sao mình lại nằm trên giường.
Chút ký ức về đêm qua cũng chẳng còn.
[Ký chủ! Ngươi thật là thông minh! Giả bộ ngủ, khiến mục tiêu nhiệm vụ ôm ngươi về giường, lại còn kiếm thêm một đợt kinh nghiệm! Thật quá có tâm cơ!]
Dư Ngữ ngây người: “…”
Đêm qua ngủ say, nàng hoàn toàn không biết gì.
Đứng dậy rửa mặt, Dư Ngữ nhìn thấy trên tủ lạnh có mảnh giấy nhắn của Lê Tình: “Dậy nhớ uống thuốc.”
Ngoài câu dặn dò ấy, hắn không để lại thêm lời nào, lạnh lùng đúng như tính cách của hắn.
Trừ Diệp Tử ra, với những người khác, hắn luôn băng giá như vậy.
Điều này khiến Dư Ngữ có chút buồn bã.
Chuyện hôm qua vốn chỉ là ngoài ý muốn, nàng đâu thể mỗi ngày đều giả bệnh, mà có giả bệnh thì cũng không thể lúc nào cũng mong hắn đến chăm sóc.
Mù quáng tiếp cận chỉ khiến người ta sinh phản cảm, huống chi Lê Tình lại là loại người lãnh đạm, luôn giữ khoảng cách như vậy.
Khó thật…
Dư Ngữ thở dài, cảm thấy mình bế tắc.
Lúc này, nàng chỉ còn cách án binh bất động, ngoan ngoãn duy trì hình tượng của mình.
Sau khi khỏe lại, mấy ngày liền nàng không dám làm phiền Lê Tình, chỉ chào hỏi đơn giản khi gặp mặt.
Cuộc sống trở lại như trước, ngoại trừ vài câu chào hỏi ngắn gọn, Dư Ngữ chẳng có cơ hội nào để gần gũi hắn hơn.
Nàng cảm thấy thất bại, nhưng cũng không dám manh động.
Đành phải cố gắng dùng những lần tiếp xúc ngắn ngủi để duy trì mối quan hệ, hy vọng có thể từ từ kéo gần khoảng cách.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, chỉ còn hai tuần nữa là tới thời điểm trong cốt truyện khi Lê Tình sẽ rời khỏi căn chung cư này.
Trong thời gian ấy, thái độ của Lê Tình với Dư Ngữ có phần dịu lại, nhưng cũng chỉ như một người bạn bình thường, thậm chí hai người còn chưa kết bạn trên WeChat.
Nghĩ đến việc sắp rời đi, Lê Tình căn bản không muốn có thêm bất kỳ ràng buộc nào với Dư Ngữ.
Nhưng cũng bởi vì quan hệ hai người gần đây có phần tốt hơn một chút, Lê Tình đã hoàn toàn nhận ra bạn cùng phòng của mình yếu ớt đến nhường nào.
Lần trước vừa mới khỏi sốt, chưa qua bao lâu, Dư Ngữ lại bị cảm lạnh, phải uống thuốc mấy ngày liền, đến tận hai hôm trước mới khỏi hẳn.
Lê Tình thực sự không hiểu, với thể trạng yếu nhược như vậy, nàng làm sao còn dám tự mình ra ngoài thuê nhà.
Ban đầu hắn định hỏi cho ra lẽ, nhưng nghĩ lại thấy như vậy có phần quá tọc mạch, nên thôi không nói.
Dạo này, trong lòng Lê Tình cũng có chút cảm xúc khó tả.