“Đây là đâu…”
Nhạc Thiên Tầm cảm thấy đầu rất đau, cô chớp mắt, nhớ tới chuyện tai nạn giao thông.
Cô nhớ rất rõ là tai nạn giao thông rất nghiêm trọng nhưng sao lại không bị thương, còn đi tới nơi trắng xoá quỷ dị này?
Ngoại trừ cô, hình như không có bất cứ gì cả.
Cô rất lo lắng cho Thiên Ảnh, không biết anh thế nào rồi.
Lục Viễny ra chuyện, anh ôm chặt lấy cô, bảo vệ cô, chắc chắn là anh bị thương nghiêm trọng hơn cô…
Trước khi mất đi ý thức, cô thấy trên người anh chảy rất nhiều máu, có phải anh đã… hay không?
Không đâu!
Anh giỏi như vậy, là thần hộ mệnh của cô, sao có thể dễ dàng chết như vậy?
Bỗng nhiên, không biết từ nơi nào truyền đến một giọng nói, nghe giọng thì là một người đàn ông trẻ tuổi.
Nhạc Thiên Tầm giơ tay dùng ống tay áo xoa nước mắt, hỏi: “Anh là ai? Ra đây! Đừng giả thần giả quỷ!”
“Tôi không giả vờ gì cả, tôi vốn dĩ chính là thần!” Một người đàn ông mặc quần áo bình thường màu trắng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Nhạc Thiên Tầm: “Tôi là Nguyệt Lão, về sau là cấp trên của cô.
”
Người đàn ông tự xưng là Nguyệt Lão có khuôn mặt tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, quần áo cũng không có vấn đề gì, nhưng phất trần trên tay không ăn nhập, nhìn qua thì có hơi kỳ quặc.
“Anh là Nguyệt Lão?” Nhạc Thiên Tầm không tin: “Làm ơn ạ! Đừng làm rộ lên thế! Muốn diễn Nguyệt Lão cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ? Nguyệt Lão làm gì trẻ tuổi như vậy! Máy quay phim ở đâu? Còn có Thiên Ảnh đâu? Anh ấy lại muốn cho tôi niềm vui bất ngờ gì nữa hả?”
Nguyệt Lão lắc đầu, xoay vòng tại chỗ rồi biến thành một ông lão mặc trang phục cổ màu đỏ, tóc với râu vừa dài vừa trắng, ngay cả giọng nói cũng già nua rất nhiều.
“Bây giờ tin tôi là Nguyệt Lão chưa? Bề ngoài có thể thiên biến vạn hóa, nhưng pháp thuật không làm giả được!” Nói, anh ta lại biến thành một cậu nhóc đáng yêu, nói chuyện với giọng non nớt: “Còn người mà cô yêu, thật đáng tiếc, anh ta đã bị tai nạn giao thông qua đời rồi, hơn nữa hồn phách tan thành nhiều mảnh nhỏ rơi vào thời không khác nhau, không thể luân hồi chuyển thế.
”
Nguyệt Lão vẫy phất trần, giữa không trung xuất hiện Kính Huyền Quang, tái hiện hình ảnh sau tai nạn giao thông.
Xe cứu thương cùng xe cảnh sát đều tới, đưa Tuân Thiên Ảnh với Nhạc Thiên Tầm đến bệnh viện gần nhất tiến hành cấp cứu, đáng tiếc tình trạng vết thương quá nghiêm trọng, tóm lại là chết rồi!
Nhạc Thiên Tầm khiếp sợ đau lòng, toàn thân không có sức lực ngã ngồi trên mặt đất, không dám tiếp thu sự thật tàn khốc này.
“Nếu tôi cũng chết rồi, vậy sao tôi còn bình thường mà ở chỗ này?”
Nguyệt Lão biến trở về vẻ ngoài là người đàn ông tuấn lãng, nói đáp án cho cô: “Là tôi đưa hồn phách của cô tới, kiếp trước cô là đồ đệ của tôi, cũng là trợ lý Hồng Nương của tôi.
”
“Hồng Nương?”
Đó chẳng phải là bà mối à?
“Đúng vậy, cô phụ trách giúp đỡ tôi quản lý tình duyên thế gian, có một lần vô ý buộc sai tơ hồng, gây thành đại họa nhân gian nên bị Ngọc Đế trừng phạt đoạt đi tiên tịch, rơi vào luân hồi, nhiều lần tôi hao hết lời lẽ cầu xin mới tranh thủ được cơ hội để cô làm Hồng Nương thực tập.
”
Nhạc Thiên Tầm tỏ vẻ rất buồn bực: “Hồng Nương thực tập? Phải làm gì?”
“Nhiệm vụ của cô là phải xuyên đến những thời không khác nhau, trợ giúp mục tiêu nhiệm vụ tìm nhân duyên, giúp càng nhiều những người có tình với nhau sẽ về với nhau!” Nguyệt Lão nói.
“Không phải anh là Nguyệt Lão à? Buộc tơ hồng không phải là xong rồi à?”
Nguyệt Lão kiên nhẫn giải thích: “Cho dù dùng tơ hồng cột hai người vào cùng nhau cũng không đại biểu sẽ được hạnh phúc, chỉ có người thật sự từng yêu mới hiểu được yêu và hạnh phúc là gì.
Muốn trở thành Hồng Nương chân chính, không chỉ phải học cách yêu với được yêu, còn phải hiểu được cách dạy người khác yêu với được yêu…”
“Yêu với được yêu, nói thì hay, vậy dựa vào gì mà tôi với nam thần không được hạnh phúc, lại còn phải đi trợ giúp tình yêu cho người khác? Tôi với Thiên Ảnh mới kết hôn chưa một ngày đã chết thẳng cẳng rồi, tôi không cam lòng! Tôi! Không! Làm!”
Nhạc Thiên Tầm cự tuyệt làm thánh mẫu, phồng quai hàm lên trừng mắt nhìn Nguyệt Lão, giống như anh ta thiếu tiền cô vậy.
Nguyệt Lão nhẹ nhàng lắc đầu, than thở: “Ầy, hai người chết cũng không phải tôi tạo thành, cô trừng mắt với tôi cũng vô dụng thôi! Muốn trách thì trách Dạ Ngữ Nhu và Tả Ý mới đúng! Tai nạn giao thông là bọn họ thiết kế ra!”
Nhạc Thiên Tầm bỗng nhiên sửng sốt.
Dạ Ngữ Nhu!
Nữ diễn viên đang nổi, thiên kim nhà giàu, ra mắt nhờ chương trình sống còn, nữ vương tai tiếng, thường xuyên đóng vai nữ phụ trong tác phẩm Nhạc Thiên Tầm diễn vai chính.
Những thứ đó đều không phải trọng điểm, trọng điểm là cô ả lưu luyến si mê Tuân Thiên Ảnh!
Khi anh công bố tin tức kết hôn, cô ả còn nháo tự sát…
Mà Tả Ý, lại là bạn trai tai tiếng của Nhạc Thiên Tầm!
Nói trắng ra là, chính công ty sắp xếp gã ké fame cô, thích hợp lăng xê, mở rộng tiền đồ, ké fame, dù sao thì gã đi ra từ giới ca hát mà liên tục chiến đấu ở các chiến trường điện ảnh thì cần phải có người kéo một chút.
Gã đã từng thổ lộ với cô nhưng bị cô coi là nói giỡn mà cự tuyệt.
Khi đó, cô đã có Tuân Thiên Ảnh, cho dù là không có, cũng chưa chắc sẽ thích gã.
Nhạc Thiên Tầm không nghĩ tới hai người kia sẽ ác độc như vậy, bởi vì yêu mà không được, cho nên tàn nhẫn chế tạo tai nạn giao thông hại chết cô và Tuân Thiên Ảnh…
“Tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Tôi muốn bọn họ phải trả giá lớn!”
Hình như Nguyệt Lão đã sớm dự đoán được phản ứng của Nhạc Thiên Tầm sẽ như này, không chút hoang mang, bình tĩnh ném ra dụ hoặc: “Yên tâm đi! Tuy rằng chỉ là Hồng Nương thời kỳ thực tập nhưng tuyệt không sẽ để cô làm điều vô ích!”
“Có chỗ lợi?”
“Có muốn nam thần của cô sống lại không?”
“Muốn!” Nhạc Thiên Tầm không chút do dự gật đầu.
“Có muốn báo thù rửa hận không?”
“Muốn!”
Nguyệt Lão vung phất trần lên, Nhạc Thiên Tầm lập tức ngã vào một chỗ vặn vẹo trong không gian, rơi vào đường hầm thời không.
Ở trong lối đi kỳ quái ánh sao lướt qua nhanh, cô còn mơ hồ nghe thấy tiếng nói của Nguyệt Lão.
“Hồn phách nam thần nhà cô tan thành các mảnh nhỏ rơi ở các thời không, chỉ cần anh ta yêu cô là có thể thu thập được mảnh nhỏ của hồn phách, hồn phách đầy đủ hết mới có thể sống lại, mau đi đến hẹn yêu đi! Tay mơ!”
Nhạc Thiên Tầm nghĩ thầm: Nếu không cho tôi tương thân tương ái với nam thần, tôi sẽ chơi Anipop, chia rẽ một đôi lại một đôi! Hừ!
“Đúng rồi, xét thấy trước kia cô là đồ đệ của tôi nên đưa tặng một món quà lớn cho người mới!” Nguyệt Lão trêu chọc: “Cộp cộp cộp! Đó chính là hệ thống Nguyệt Lão bản shota!”
Một luồng ánh sáng màu đỏ bay tới, bay vào giữa mày Nhạc Thiên Tầm, biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó, cô nghe thấy được một băng ghi âm điện tử shota nhỏ lạnh nhạt vang lên ở trong đầu cô.
【Chào chủ nhân, tôi là tiểu Nguyệt Lão, sau này phụ trách phụ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ!】
“Xin chào, tôi là Nhạc Thiên Tầm!” Thử một chút có thể đối thoại hay không.
【Chủ nhân, bây giờ chúng ta bắt đầu nhiệm vụ thôi!】
【Mục tiêu nhiệm vụ: Tuân Sơ Ảnh】
【Chủ nhân, bắt đầu tiếp thu ký ức, thân thể sẽ hơi không khoẻ một chút nha, mong nhẫn nại! 】
Giây tiếp theo, Nhạc Thiên Tầm cảm giác được đầu đau muốn nứt ra…
Cái này gọi là hơi không khoẻ một chút?
Quá hố!
Cùng lúc đó, một đoạn ký ức xa lạ mạnh mẽ đi vào trong đầu cô.
Trong trí nhớ, có một người khác tên là Nhạc Thiên Tầm, có nhiệm vụ mục tiêu là Tuân Sơ Ảnh, còn có nam thần cô ấy yêu sâu đậm là Tuân Thiên Ảnh!