Chụp quảng cáo sữa tắm thì Tuân Thiên Ảnh đồng ý hay không đồng ý cũng không ở trong phạm vi suy xét của Nhạc Thiên Tầm.
Đó là công việc của cô, anh không phải cấp trên của cô, cũng không phải ông chủ của cô, càng không phải nhà máy hiệu buôn, anh dựa vào đâu mà can thiệp chứ?
Giữa trưa, Nhạc Thiên Tầm mặc một cái đầm ren màu vàng cam, lộ ra cánh tay tinh tế trắng nõn như ngó sen cùng cẳng chân thon dài trắng mịn, cùng với một đôi giày cao gót màu đỏ đậm, xách theo một túi hoa da trâu nhỏ, đến công ty của Tuân Thiên Ảnh đưa cơm trưa cho anh.
Đầu bếp trong nhà làm gà Cung Bảo, cá hương cà tím, cá chua cay cùng tôm hấp dầu, còn có một món là canh bí đao hầm vịt.
Buổi trưa không có mấy người ở nhà ăn cơm cho nên chỉ có bốn món ăn một món canh, còn có một phần trái cây thập cẩm với bánh ngọt.
Nhưng dựa theo ký ức của Nhạc Thiên Tầm, Tuân Thiên Ảnh không thích ăn trái cây với bánh ngọt lắm nên cô không mang nó mà tự mình xuống bếp làm một phần sườn kho, cùng để trong hộp giữ ấm, đi đưa cho anh.
Tài xế lái xe đưa Nhạc Thiên Tầm đến tập đoàn Tuân thị.
Nhạc Thiên Tầm ngồi ở ghế sau trong nháy mắt đó ảo giác cho rằng cô vẫn chính là cô, hiền huệ săn sóc mà tự mình đi nhắc nhở Tuân Thiên Ảnh ăn cơm đúng giờ.
Tới tập đoàn Tuân thị, Nhạc Thiên Tầm mới phát hiện không ổn bởi vì người ngoài không biết cô là người của nhà họ Tuân, hơn nữa không hẹn trước cho nên em gái tiếp tân trước quầy đại sảnh tầng một không cho cô đi lên.
Quản chế cùng bảo vệ của Tuân thị rất nghiêm, nhân viên dùng thẻ để đi vào, khách hàng thì có nhân viên chuyên môn tới tiếp đãi đi vào, còn có chính là hẹn trước có thể đi vào.
Trừ những thứ đó ra, muốn đi vào Tuân thị rất khó, gần như là không có khả năng, cho dù biến thành ruồi bọ cũng không bay vào được.
Nhạc Thiên Tầm rất bất đắc dĩ, đành phải vừa lải nhải Tuân thị gác cổng nghiêm ngặt vừa lấy điện thoại ra gọi số điện thoại riêng của Tuân Thiên Ảnh.
Tuân Thiên Ảnh đang làm việc ở tầng cao nhất, vừa mới lật xem xong một đống văn kiện, nên ký tên thì ký tên, nên pia thì pia.
Bỗng nhiên nhận được điện thoại của cô vợ nhỏ nên anh rất kinh ngạc, nếu anh nhớ không lầm thì cô rất ít khi gọi điện thoại cho anh, một năm chưa chắc được một lần.
Đã xảy ra chuyện gì à?
Điện thoại vang vài lần, Tuân Thiên Ảnh theo bản năng nhanh chóng ấn vào “Nhận”, mang theo một tia gấp không chờ nổi mà chính anh cũng không cảm nhận được.
“Có việc?”
Nhạc Thiên Tầm đi thẳng vào vấn đề: “Tôi tới đưa cơm trưa cho anh, hiện đang ở dưới tầng công ty anh, mấy cô gái tiếp tân nói không hẹn trước nên không thể đi lên!”
Giọng của cô rất dễ nghe, cho dù là ca hát hay là nói chuyện đều dễ nghe, hơn nữa làm người ta khắc sâu ấn tượng.
Vốn dĩ không thể ăn bữa sáng Nhạc Thiên Tầm làm nên cả một buổi sáng Tuân Thiên Ảnh đều cảm thấy có hơi bực bội, sau đó thì bụng rỗng uống cà phê đen lại làm dạ dày càng không thoải mái.
Nghĩ đến cô vậy mà chủ động đưa cơm tới, anh nao nao, tâm trạng không khỏi tốt lên vài phần.
Anh cong khóe môi lên, trầm giọng nói: “Ừ, tôi biết rồi!” Nói xong thì anh ngắt điện thoại, đứng dậy đi đến thang máy ngay.
Nhạc Thiên Tầm ngồi trên sô pha dưới tầng ở đại sảnh nhìn thoáng qua điện thoại bị tắt, tức khắc hỗn độn trong gió.
Tôi biết rồi?
Đây là có bao nhiêu nghĩa?
Vậy cuối cùng là có để cô đi lên không?
Vậy là ăn cơm hay không ăn cơm?
Người đàn ông này thật là, một ngày không cao lãnh sẽ chết à?
Ngay lúc Nhạc Thiên Tầm rối rắm có nên gọi điện thoại lại cho Tuân Thiên Ảnh hay không thì thấy anh đi ra từ thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
Thân cao 1m8, thân hình tam giác ngược hoàn mỹ, vai rộng chân dài, giày da tây trang cao cấp định chế riêng, thể hiện rõ cao quý và xa hoa.
Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tinh xảo rõ ràng, giống như tác phẩm nghệ thuật được thượng đế tỉ mỉ tạo hình, dáng người này có thể so với nam minh tinh đang hot, hơn nữa có được quyền lực cùng tiền tài, bắt tâm của phụ nữ đâu chỉ một ít?
Tuân Thiên Ảnh thân là con cưng của trời, đi bước một tới trước mặt Nhạc Thiên Tầm, vươn tay về phía cô.