Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ


Khả Lạc cười tà nhìn nam chủ, giọng vừa mềm vừa ngọt
- Trông người tôi có thon gọn không?
Chương Sơ Mặc thật sự rất nghiêm túc đánh giá, cuối cùng anh kết luận:
- Nhưng mặt hơi mập.
- ....
Nếu không phải do đánh không lại nam chủ thì cô đã lấy ghế đập anh rồi!
À không...
Con gái phải thùy mị nết na.
Nhìn dáng vẻ thiếu đánh của anh, cùng nụ cười nhếch đầy trêu chọc, cô suy nghĩ lại rồi.
Kiếm một cái ghế màu hồng cánh sen đánh là quá hợp lí.
Chợt tiếng cửa sổ bị vật gì va đập lại vang lên, Chương Sơ Mặc chậm rãi dời mắt nhìn phía cửa sổ, anh nheo mắt nhìn con quạ đen ấy, con quạ như cảm nhận được nguy hiểm liền bay nhanh rời đi.
Chương Sơ Mặc đứng dậy, anh quay người ra khỏi phòng khách.
Khả Lạc thấy vậy liền lên tiếng hỏi:
- Cậu đi đâu nữa vậy?

Anh không nhanh không chậm đáp lời cô:
- Đi giết người.
Cô đứng khựng tại chỗ nhìn bóng dáng anh đóng cửa nhà lại.
Giết người thôi có cần khoe khoang vậy không!!
Tiểu Cửu thấy cô đứng yên bất động liền thắc mắc:
- Ngươi tính làm hòn vọng phu à?
Khả Lạc lắc đầu, ngập ngừng nói:
- Chân run, đi không được.
Tiểu Cửu dời mắt nhìn đôi chân thon dài đang run rẩy, nó liền cười ra tiếng.
Khả Lạc thử hoạt động chân một chút, sau đó đi vào lại phòng khách.
Thật ra cô cũng biết võ nhưng đối mặt với sát thủ, chút tay nghề của cô cũng như mèo cào.
Biết rõ đánh không lại thì cần gì phải bày vẽ.
Tiểu Cửu nhìn cổ trắng nõn, thấp xuống tí là xương quai xanh xinh đẹp nửa ẩn nửa hiện sau lớp áo sơ mi trắng của cô, nó thắc mắc:
- Tại sao phải chọn cách dùng sắc dụ để công lược?
Khả Lạc hơi ngẩn người, nhẹ giọng đáp:
- Gương mặt đẹp như thế này, không dùng thì phí.
Tiểu Cửu nhàm chán liền tìm hiểu cốt truyện, nó sững sờ ba giây liền lên tiếng gọi Khả Lạc:
- Lạc Lạc, nam chủ sắp gặp Trang Vân Du rồi.
- Trang Vân Du? - Cô hỏi lại.
Tiểu Cửu bất lực đáp:
- Là nữ chủ đấy cô nãi nãi của ta ơi.
Khả Lạc bừng tỉnh, xém chút cô đã quên mất nữ chủ của thế giới rồi.
Tiểu Cửu nhìn cô xoa xoa thái dương, nó thấp giọng nói:
- Nữ chủ vừa kết thúc chuyến du học nên tư lệnh Trang muốn tổ chức bữa tiệc mừng trên du thuyền, đồng thời ông ta cũng ra lệnh cho nam chủ đến bảo vệ an nguy của nữ chủ.
Khả Lạc nhíu mày:
- Chỉ có nam chủ thôi sao?

Tiểu Cửu hiểu ý của cô, nó nhanh chóng giải thích:
- Trang Vân Du không thích bị gò bó nên tư lệnh Trang chỉ có thể đưa một người đến quan sát cô ấy, đương nhiên ông ấy sẽ chọn người giỏi nhất trong đoàn.
Thấy Khả Lạc không có biểu hiện gì, Tiểu Cửu nói tiếp:
- Vài ngày tiếp theo chắc Chương Sơ Mặc sẽ không quay lại, ngươi cứ thoải mái đi.
Cô nhướng mày, đảo mắt nhìn vật dụng trong căn nhà.

Trong phòng ngủ của nam chủ có khá nhiều tủ nhưng cô không dám tùy tiện khám phá.
Trong tủ có vũ khí như đao hay súng còn đỡ, cô sợ thấy xác người bị anh ta nhét vào trong tủ, lúc ấy chắc cô sẽ gặp ác mộng mấy đêm liền mất!
Tiểu Cửu nếu biết suy nghĩ này của cô thì sẽ cất lời trêu chọc, nam chủ dù sao tam quan vẫn chưa mất hết, sẽ không giết người giấu xác trong nhà đâu.
Khả Lạc giặt sạch chiếc sườn xám.

Đến chiều liền thay lại bộ sườn xám ấy, sau đó vui vẻ đi mua vài vật dụng cần thiết.
Khả Lạc mua thêm vài chiếc sườn xám, ngoài ra còn mua áo sơ mi cùng váy dài ngang đầu gối.

Lướt qua cửa hàng bán đồ thư pháp, ngẫm ngợi một hồi thì cô mua luôn bút lông cùng giấy Tuyên Chỉ.
Mấy ngày sau trôi qua trong êm đẹp.
Khả Lạc lúc này mặc một áo sơ mi màu xanh nhạt cùng váy trắng dài, cô cũng không vẽ nốt ruồi lệ, dáng vẻ phong tình thấp một chút, trông cô nhiều phần nhã nhặn cùng dịu dàng hơn.
Lướt ngang gương, Khả Lạc dừng lại một chút, cô vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt, lực đạo càng lúc càng mạnh, cảm nhận da mặt mịn màng, lực đàn hồi cực tốt, cô lẩm bẩm:

- Không mập mà.
Do bị niết mà hai má hơi ửng hồng, đôi mắt long lanh tựa sương sớm, Khả Lạc nhỏ giọng:
- Nam nhân thúi làm ăn được gì, tỷ tỷ vừa mềm vừa thơm vẫn hợp hơn.
Tiểu Cửu nghe cô nói vậy chỉ mắng hai chữ:
- Háo sắc.
Nhiều lúc Tiểu Cửu cho rằng nếu Khả Lạc là hoàng đế, chắc sẽ là hoàng đế hoang dâm vô độ, ham mê tửu sắc.

Còn nó, chắc sẽ là tiểu thái giám thân cận của hoàng đế...
Khả Lạc dành gần hết thời gian để rèn luyện chữ, cô không giỏi về việc viết chữ thư pháp nhưng nguyên chủ thì biết.

Cô tiếp nhận khả năng của nguyên chủ, đương nhiên tay nghề cô cũng không thể nào giỏi như nguyên chủ, để tránh gây chuyện Khả Lạc đành phải cố gắng luyện chữ.
Nhìn đống giấy Tuyên Chỉ viết chi chít chữ, Khả Lạc cười gượng, cả ngày hầu như chỉ khom lưng viết chữ khiến eo cô như sắp gãy rồi.
Vừa mới đứng thẳng dậy cử động tay chân một tí, cô thoáng nghe thấy tiếng đập cửa, trái tim cô bất giác nảy lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận