Trên mặt Sở Đường lúc này cũng chỉ thiếu viết lên dòng chữ ‘thì ra cậu lại là người như vậy’
“....”
Bầu không khí lúc này có chút xấu hổ.
Trong phòng, âm thanh rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt tía tai ấy vẫn phát ra không dứt.
Sở Mạc Nhiên nhẹ nhàng hôn lên cổ Kỳ Ngôn, đôi tay lại không chút kiêng nể gì sờ soạng thân thể cậu, làn da trắng nõn của Kỳ Ngôn cũng bởi vậy mà trở lên đỏ ửng.
Thân thể cậu sinh ra vốn đã rất nhạy cảm, bây giờ lại bị tay của Sở Mạc Nhiên đùa giỡn như vậy, từng tấc, từng tấc thịt đều mang đến cảm giác tê dại truyền tới tận dây thần kinh, khiến cả người cậu mềm nhũn, nắm lấy thứ cứng rắn bên dưới, Sở Mạc Nhiên cười khẽ: “Ngôn Nhi, ngươi cứng”
Dục vọng gần như đã chiếm lấy lý trí của hắn, nhìn thân thể kiều diễm đang nằm trong tay mình, Sở Mạc Nhiên càng không kìm lòng được, đôi chân thon dài của Kỳ Ngôn quấn quanh hông hắn, trên da còn có vài vết xanh tím đan xen, Sở Mạc Nhiên hung hăng mà đẩy mạnh vào bên trong thân thể của cậu, muốn làm cậu, muốn cơ thể của cậu có dấu vết của hắn.
Sở Mạc Nhiên cắn lấy tai của Kỳ Ngôn, bàn tay nhẹ vuốt ve bờ lưng trơn bóng của cậu, bên dưới lại mạnh bạo đâm sâu.
“Ngôn Nhi, ta chỉ muốn bắn vào bên trong cơ thể ngươi”
“Không, Mạc..Mạc Nhiên”
Đáp lại hắn chỉ là một cú đâm sâu thật mạnh.
“A..”
Sở Mạc Nhiên đâm thật sâu vào bên trong khiến đầu óc của Kỳ Ngôn trở lên tê dại, cậu vô lực mà bám lấy bám lấy bả vai của hắn, tuỳ ý cho hắn động.
Ở tư thế này, Kỳ Ngôn còn có thể thấy rõ được *** **** phía dưới đang ra vào hậu huyệt của mình’
Âm thanh bạch bạch vang lên ra không dứt.
“Mạc Nhiên..ưm, sâu quá”
“A, không được..hỏng, hỏng mất”
“Ân, ngoan, Ngôn Nhi cũng thích dùng nó đúng không?” Sở Mạc Nhiên vừa nói, hắn vừa bóp lấy mông của Kỳ Ngôn, sau đó lại hôn lấy bờ môi mềm mại của y.
Sở Mạc Nhiên dùng lưỡi mà tách hai hàm răng của y ra, đầu lưỡi giống như con thú dữ mà tiến sâu vào trong khoang miệng, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, cả người Kỳ Ngôn tê dại, lúc này, cậu vô lực mà dựa vào người Sở Mạc Nhiên, Sở Mạc Nhiên ôm chặt lấy hắn, dường như muốn hoà lại làm một thể, tất cả, hoàng thúc của hắn đều bị hắn lấp đầy.
Hai đời, cuối cùng Sở Mạc Nhiên cũng có thể bắt được người này vào trong tay.
Lưu luyến tách môi ra khỏi bờ môi của Kỳ Ngôn, Sở Mạc Nhiên dịu dàng mà nhìn cậu, khi bờ môi vừa tách ra, giữa khoé miệng hai người bọn họ như có tồn tại thêm một sợi chỉ bạc óng ánh, bờ môi của Kỳ Ngôn bị Sở Mạc Nhiên làm cho sưng hết cả lên, trông căng mọng giống như đang mời gọi, ánh mắt Sở Mạc Nhiên bỗng tối sầm lại, hắn im lặng nhìn Kỳ Ngôn há miệng thở dốc.
Chỉ là Kỳ Ngôn không biết, dáng vẻ lúc này của cậu trông câu dẫn đến thế nào đâu.
Nhìn khoé mắt hồng hồng dính đầy nước của cậu, Sở Mạc Nhiên dịu dàng mà đưa tay gạt nước mắt của cậu, giọng nói trầm thấp gợi dục: “ngoan, đừng khóc nữa được không”
“Thấy người khóc ta rất đau lòng, hoàng thúc..”
Cả người Kỳ Ngôn bỗng cứng đờ, bàn tay run lên một chút, hắn bỗng im lặng nhìn người trước mặt mình, mãi một lúc sau mới lên tiếng, âm thanh có chút nghẹn ngào: ”lại là hoàng thúc! Tôi đã nói rằng đừng có gọi tôi như vậy!”
“Xin lỗi, ta sai rồi..”
“Xin lỗi? Ha, Lỡ đâu tôi thật sự không phải người đó thì sao?”
“Không, người chắc chắn phải, ta sẽ không nhìn lầm” Sở Mạc Nhiên kích động lẩm bẩm.
Kỳ Ngôn cười lạnh một tiếng, giơ tay lên dường như muốn đẩy hắn ra: “phải thì thế nào? Không phải thì thế nào? Luân hồi bao lâu, tôi cũng không phải tôi của lúc ban đầu nữa!”
“Không, Kỳ Ngôn, nghe ta, nghe ta nói” Sở Mạc Nhiên có chút luống cuống, hắn giữ chặt lấy đôi tay đang vùng vẫy của Kỳ Ngôn, sau đó ôm chầm lấy y, thì thào: “ta không quan tâm kiếp trước hay kiếp này, Ngôn Nhi..ngươi chỉ cần biết người ta tìm là ngươi là đủ rồi”
“Ngôn Nhi”
“Chỉ cần là ngươi, ta đều thích..” Sở Mạc Nhiên chôn đầu vào hõm vai của Kỳ Ngôn, giọng nói nỉ non vang bên tai y, lúc này bên dưới hạ thể của hai người vẫn còn đang dính vào nhau, Kỳ Ngôn im lặng một lúc lại thấy thân thể của mình bắt đầu nóng lên.
Giống như nhận ra trạng thái bất ổn của người bên dưới, Sở Mạc Nhiên ngây người, sau đó hắn lại giống như cũng đang dần chìm sâu vào trong dục vọng, ánh mắt đỏ ửng nhìn Kỳ Ngôn, một lúc sau mới lên tiếng: “Kỳ Ngôn, ta muốn nữa”
“....”
Không đợi Kỳ Ngôn trả lời, Sở Mạc Nhiên đã tự động thân thể.
“Ưm..”
“A, nhẹ..nhẹ chút..”
Âm thanh bạch bạch ái muội lại phát ra không dứt.
“....”
“Đừng nhìn nữa” Sở Đường không nhịn nổi mà dí đầu tay vào đầu Lăng Tiêu, ánh mắt hắn nhìn cậu có vài phần vi diệu: “không ngờ cậu có sở thích này”
Lăng Tiêu giống như con mèo bị dẫm phải đuôi: “tôi, tôi chỉ hơi tò mò thôi!”
“Không phải anh cũng ở bên ngoài nghe đấy à?!”
Sở Đường ghét bỏ không muốn cùng hắn giao tiếp, y chỉ nhàn nhạt mà lấy từ trong áo ra vài tấm bùa, ý định bước vào bên trong.
Lăng Tiêu thấy vậy thì vội cản lại: “anh muốn làm cái gì?!”
“Đương nhiên là vào bắt quỷ, tôi không phải dạng không có tiền đồ như cậu” tới đây cũng chỉ để xem những thứ đồi truỵ.
“Không được!” Lăng Tiêu chặn tay hắn lại, cậu thầm nghĩ xem có nên đánh ngất con hàng này hay không, nếu bây giờ mà bị phát hiện thì không hay cho lắm.
Phá huỷ chuyện tốt của quỷ vương, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua, trong cốt truyện Sở Đường cũng bị Sở Mạc Nhiên giết chết.
Mà ở vị diện này vũ lực của hắn cũng bị áp chế đi rất nhiều, hoàn toàn không dùng được pháp thuật của tu chân giới.
Trong lúc Lăng Tiêu vẫn đang do dự không biết làm thế nào, thì bên hành lang đã có người đi tới.
Cô quản lý ký túc xá chỉ vào hai người quát lớn: “hai cậu kia đứng ở đó làm gì? Muốn trộm đồ?!!”
Đáy mắt hiện lên ánh quang, chính là lúc này!
Lăng Tiêu không chút do dự mà bắt lấy tay của Sở Đường chạy đi mất.
Cắt đuôi được người phía sau, Lăng Tiêu mới thả tay của hắn ra, cậu dựa vào tường thở dốc: “cũng may tôi nhanh tay”
Sở Đường liếc mắt nhìn cậu, hắn im lặng không nói, nói cũng vô ích, bởi vì cậu ta đích xác là đồng đội heo!
.