Lăng Tiêu liếc mắt nhìn Lam Tuyết Y một cái, sau đó hắn cũng chẳng nói gì mà tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Ở mạt thế gặp phải loại chuyện như này là một điều rất bình thường, cần thời gian ổn định lại tâm trạng là tốt rồi, cũng chẳng cần tới lượt hắn nhiều lời.
Đi xuyên suốt tới rạng sáng, Lăng Tiêu mới dừng xe lại ở ven đường, bên phải nơi này là núi cao, bên trái là vực thẳm, hiển nhiên có rất ít người qua lại, vậy nên hắn chọn nơi này làm chỗ dừng chân nghỉ ngơi.
Sau khi xác định được phạm vi quanh đây an toàn, Lăng Tiêu mới bình tĩnh xuống xe, liếc mắt nhìn sang Lam Tuyết Y đang ngủ say sưa bên cạnh, Lăng Tiêu cũng không gọi cô ta dậy, người này tâm cũng thật lớn, ở giữa mạt thế mà còn có thể ngủ ngon như vậy, không những thế, Lăng Tiêu còn thấy cô ta chảy cả nước miếng ra nữa.
“....”
Tìm được một nơi sạch sẽ ngồi xuống, Lăng Tiêu mới thả tinh thần lực ra để kiểm tra thân thể, ý thức lan tỏa ra khắp kinh mạch, giống như một lượng khí mềm mại mà bao bọc lấy từng tế bào, dò xét một lúc, Lăng Tiêu bỗng nhíu mày lại với nhau, thân thể này của nguyên chủ quả thực..muốn phế đi.
Nếu không có tinh thần lực của hắn chống đỡ, e rằng thân thể này còn chẳng chịu được mấy ngày, mạt thế thời tiết thay đổi thất thường, người bình thường có khi còn chưa kịp đợi được tang thi tới cắn thì đã bị thời tiết làm cho choáng váng tới chết, ban ngày nhiệt độ lên tới tận 50 độ C, ban đêm thì tụt xuống tận âm 20 độ, quả thật là không để cho người ta sống mà.
Chưa nói tới khi trước nguyên chủ còn hoang dâm vô độ, thân thể sớm đã bị đào rỗng, hai quả thận cũng yếu hơn người bình thường.
Nếu mà bây giờ hắn dùng tẩy tủy đan, mạnh bạo tẩy rửa kinh mạch trong thân thể thì kết quả vẫn thế, thế giới này không có linh khí, tẩy tủy cũng vô ích, bây giờ nếu muốn mạnh lên thì cũng chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là phải bộc phát dị năng.
Lăng Tiêu nghĩ nghĩ, sau đó hắn liền thả thần thức vào trong không gian tìm tòi một lúc, cuối cùng mãi sau thì thấy một cuốn công pháp cũ kỹ từ bên trong rơi ra.
Bìa sách vàng ố giống như đã cất giữ từ lâu đời, bên trên ghi bốn chữ ‘Ma Đạo Chí Tôn’
( ¬¬)
Sao vừa nhìn thấy cái tên này hắn lại liên tưởng ngay tới hai chữ ‘lừa đảo’ thế nhỉ?
Nhưng mà cảm thấy quen quen..
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cuốn công pháp này một lúc, mãi sau hắn mới nhớ được xuất xứ của quyển này, thì ra nó là cuốn công pháp từ thời ông cố của ông cố Nam Thính Phong để lại, ở cái vị diện tu chân kia bởi vì bọn họ gặp phải chủ thần nên đã không thu hoạch được linh hồn chi lực của Nam Thính Phong, nên trong lúc 6666 tức giận nó đã lấy cuốn này về coi như thù lao.
Nhưng bởi vì Lăng Tiêu không quan tâm tới bí tịch lắm nên hắn đã vứt nó ở trong xó xỉnh nào đó không một lần ngó tới.
Không ngờ lúc này lại có chỗ dùng, thế giới này không có linh khí, nếu muốn tu tiên thì dùng vô số thiên tài địa bảo cũng chỉ có thể lên tới trúc cơ, nhưng ma đạo thì khác, linh khí hoàn toàn không cần dùng tới.
( ¬¬)
Đúng là trùng hợp, Lăng Tiêu nghĩ nghĩ cuối cùng cũng giở cuốn sách này ra xem thử, mặc kệ là tà đạo hay chính đạo, có mạnh lên là được.
Vốn chỉ là tuỳ tiện lôi ra đọc một lúc, cuối cùng Lăng Tiêu lại bị nội dung cuốn sách làm cho kinh ngạc, phải nói rằng ở chỗ này có ghi chép chi tiết về việc vẽ bùa, điều khiển xác sống.
Nghiêm túc ngồi đọc một lúc lâu, cuối cùng Lăng Tiêu mới gấp nó lại mà đi tới chỗ xe.
Không biết Lam Tuyết Y đã tỉnh lại từ bao giờ, lúc này cô vẫn đang dùng ánh mắt hoang mang nhìn hắn.
“Chúng ta..hiện giờ đi đâu đây?” Lam Tuyết Y khép nép hỏi.
“Tới căn cứ phía Nam” Lăng Tiêu ngồi xuống, hắn vươn tay khởi động chiếc xe, sau đó tuỳ tiện mà quay sang ném một bịch bánh quy và chai nước khoáng về phía Lam Tuyết Y.
Lam Tuyết Y nhanh tay bắt lấy, trên mặt hiện ra chút ngượng ngùng: “cái này..là anh đi ra ngoài tìm về?”
“Ừ” Lăng Tiêu nhàn nhạt nói, sau đó không nhanh không chậm mà đi theo hướng bản đồ hệ thống phát ra.
Lam Tuyết Y nhìn hắn lạnh nhạt như vậy, trên mặt hiện ra biểu cảm muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thì cô khẽ thở dài, ngoan ngoãn điều chỉnh tư thế ngồi lại mà giải quyết bữa sáng.
Trên đường bọn họ gặp vô số tang thi, nhưng tất cả đều được Lăng Tiêu dùng súng giải quyết hết, đại khái là lúc này gặp phải lượng tang thi quá đông, Lăng Tiêu bèn vứt khẩu súng trên tay cho Lam Tuyết Y, sau đó hắn không biết từ đâu lấy ra một cây kiếm đen dài, đối với Lam Tuyết Y đang ngây ngốc bên cạnh nói: “cô đứng ở chỗ này, nếu thấy tang thi đến gần thì tuỳ tiện bắn, biết không?”
Lam Tuyết Y nuốt nước miếng, lắp bắp lên tiếng: “nhưng, bắn, bắn thế nào?”
Tang thi đông như vậy, cô, cô cũng sợ hãi.