“Chính mắt tôi nhìn thấy hắn ta dùng cái này điều khiển tang thi!!”
Lam Tuyết Y hừ lạnh một tiếng, sau đó không nể mặt chút nào mà nói: “cô nói có là có? Bây giờ tôi cũng nói cô có thể điều khiển được tang thi đấy, cô chính là người dẫn tang thi đến căn cứ”
“Cô nói láo!”
Lam Tuyết Y gật đầu: “đúng rồi, vậy nên trước khi vu oan hãm hại người khác thì cũng nên có bằng chứng đầy đủ”
“Cô!” Thấy Hàn Thiên Băng muốn xông lên, trưởng quan nhanh chóng sai người tới tách bọn họ ra, sau đó ông ta tới trước mặt Lăng Tiêu mà dò hỏi: “chuyện này anh nên giải thích thế nào?”
Còn chưa đợi hắn trả lời, Lam Tuyết Y ở đằng sau nghe vậy liền hét lớn: “trưởng quan! Ông cũng tin tưởng lời cô ta nói, ưm.
.
các người buông tay ra! Trưởng quan, ông!!”
Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn Lam Tuyết Y đang vùng vẫy bên cạnh, hắn thản nhiên gật đầu: “phải, tôi có thể điều khiển được tang thi”
Lời vừa dứt, tất cả súng ống và dị năng đều tập chung về phía hắn, Lăng Tiêu cũng không hoảng sợ, hắn bình thản mà chỉ họng vào trán của trưởng quan.
Tập thể xung quanh đều ngây người, sau đó phẫn nộ hét lớn: “anh muốn làm gì?!!”
Lăng Tiêu mặc kệ bọn họ, từ đầu tới cuối hắn đều chỉ người đàn ông trước mặt này, nhân lúc tình thế hỗn loạn, không biết băng chùy và lôi dị năng từ đâu bay về phía hắn, nhưng tới cả mí mắt Lăng Tiêu cũng chẳng buồn nhấc lên, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hai thứ dị năng ấy đều bắn ngược trở lại, kèm theo đó là tiếng kêu hoảng hốt của Hàn Thiên Băng và Hàn Mạc Thần.
Trưởng quan hoảng hốt mấp máy môi, hai chân hắn không biết đã mềm nhũn từ bao giờ: “cậu, cậu rốt cuộc là người hay ma”
Khóe miệng hơi câu lên, Lăng Tiêu mỉm cười: “là ai cũng không quan trọng, nhưng ông.
.
thoái vị đi”
Căn cứ cứ như vậy quỷ dị mà bị Lăng Tiêu nắm giữ, ban đầu có đám người không phục, nhưng bị Lăng Tiêu đánh vài lần liền im lặng không dám ho he gì.
Còn về nam nữ chủ thì cũng sớm đã bị hắn đuổi ra khỏi căn cứ, ban đầu Lăng Tiêu cũng có dự định giết chết hai người này, lúc sau lại thấy không thú vị, hắn liền cho người ném hai người bọn họ ra ngoài căn cứ.
Bởi vì lần trước trúng phải dị năng do hai người bọn họ tạo ra khiến bọn họ bị thương nặng, e rằng cả đời này cũng đừng hòng thăng cấp, tang thi thực lực ngày càng tăng, bọn họ lưu lạc bên ngoài cũng chẳng thể sống yên ổn, còn có, không phải là nam nữ chủ cho rằng tình yêu của bọn họ vĩ đại lắm sao, là chân ái sao, Lăng Tiêu muốn xem trong hoàn cảnh như vậy bọn họ còn có thể âu yếm nhau như lúc ban đầu được hay không.
Tuy mới đầu ở trong căn cứ có nhiều người không tin tưởng hắn, vẫn có người có ý định chạy ra ngoài, Lăng Tiêu cũng không ngăn cản, hắn chuyên tâm mà tu luyện ‘Ma Đạo Chí Tôn’, sau đó lại ngồi viết thành một quyển công pháp về cách vẽ bùa và đối phó với xác sống.
Tuy chỉ là một phần nhỏ trong cuốn tà pháp, nhưng ở đây cũng đã rất đủ cho bọn họ dùng.
Mang cuốn sách công pháp đi in thành nhiều bản, Lăng Tiêu đưa thứ này cho trưởng quan tiền nhiệm để phân phát cho tất cả mọi người trong căn cứ.
Vị trưởng quan cũ này bán tín bán nghi, nhưng vẫn ngoan ngoãn mà làm theo lời hắn.
Dần dần, mọi người phát hiện vị trưởng quan mới này thật sự tài giỏi, bọn họ cho dù là người thường không có dị năng cũng có thể tự tin mà đối phó xác sống bên ngoài.
Lăng Tiêu ở vị diện này thêm ba năm, trong ba năm, hắn mở rộng căn cứ ra thành một cường quốc lớn, đặt tên là Vĩnh Quốc.
Vĩnh trong Vĩnh Cửu, Quốc trong Quốc An.
Vĩnh Quốc ngày càng trở nên hưng thịnh, những người dân tị nạn ở khắp nơi mà còn sống sót ở giữa mạt thế cũng chạy tới đây phát triển, nhờ có cuốn công pháp kia, tang thi không còn là mối lo sợ của con người nữa, bọn họ thậm chí còn có thể tay đôi đánh nhau với chúng.
Người dân ở đây cũng từ từ trở lại chăn nuôi và phát triển kinh tế, ổn định lại đời sống.
Lăng Tiêu đứng trên toà nhà cao tầng, hắn liếc nhìn tòa nhà thí nghiệm kia một lát rồi nói với hệ thống: “rời đi”
[kích hoạt thành công, đang tiến hành quay trở về hệ thống không gian]