Tác giả có điều muốn nói: vị diện này mình lấy bối cảnh ở Việt Nam, nhưng mà không có viết dựa trên tư liệu lịch sử, vậy nên những sự kiện xảy ra sẽ không giống với lịch sử nước nhà nên các bạn đừng thắc mắc nhé?
Cứ coi như đây là một thế giới song song là được.
!
Về tới hệ thống không gian, Lăng Tiêu vẫn ngây người đứng đấy một lúc lâu, mặc cho hệ thống kêu gọi, hắn cũng không vội vàng ấn mở bảng số liệu như mọi khi.
[ting, đang dò xét dữ liệu]
[ting, cảm xúc của người chơi đang giao động bất thường, ký chủ mang số báo danh 6666 có đồng ý xóa ký ức?]
[ting, để xoá ký ức ký chủ hãy bấm chọn vào nút ở màn hình bên phải]
[ting.
.
]
[ting.
.
]
Lăng Tiêu vẫn không trả lời nó, qua một lúc sau hắn mới lên tiếng “tới thế giới tiếp theo”
[ting, đang bắt đầu truyền tống]
…
Lăng Tiêu lại một lần nữa mở mắt, lúc này đối diện hắn là một cái bàn dài, bên trên còn không biết có bao nhiêu giấy tờ cùng với những món đồ từ thời trung đại, đồng hồ, điện thoại bàn, tất cả đều được xếp ngay ngắn.
Đưa mắt nhìn xung quanh gian phòng cổ kính, thấy không có người, lúc này Lăng Tiêu mới yên tâm tiếp thu cốt truyện.
Vị diện này hiện tại là vào năm 1960, khi văn hoá giữa phương đông và phương tây giao thoa, triều đình vừa mới bị lật đổ, chính quyền, chủ nghĩa phát xít phương tây tràn vào Nam Quốc, tình thế loạn lạc, người dân chạy nạn khắp nơi, các nhà tư bản nổi lên hàng loạt bóc lột sức lao của các giai cấp vô sản.
Trong hoàn cảnh như vậy, những người nông dân, công nhân đều không chịu được, nạn đói hoành hành, người chết vô số kể, bọn họ đã cùng các nhà trí sĩ yêu nước đứng lên đấu tranh để giành lại chính quyền.
Chỉ là thực dân phương tây nắm trong tay hàng nghìn vũ khí tiên tiến, vậy nên hàng chục năm trôi qua, tình trạng của các giai cấp vẫn đang ở thế giằng co.
Mà người Lăng Tiêu xuyên vào này, tên là Cố Thừa Duật, là vị tổng tư lệnh trẻ tuổi mới nhận chức của Nam Quốc, chỉ là lúc hắn nắm chức vị này khi còn quá trẻ tuổi, vậy nên mấy lão già bên trong vẫn luôn làm khó hắn, nhưng tính tình của Cố Thừa Duật xưa nay trầm ổn, làm việc xử lý cương quyết, khiến cho ngay cả đám người vẫn luôn tìm cách lật đổ hắn kia cũng chẳng tìm thấy nhược điểm gì.
Nhận chức chưa đầy mấy năm, hầu như tất cả mọi người đều bắt đầu nghiêm túc quy thuận hắn.
Chỉ là Cố Thừa Duật không ngờ rằng, tướng sĩ dưới trướng hắn, người mà hắn vẫn luôn tin tưởng lại vì lợi ích nhỏ nhoi mà bán đứng tổ quốc, cấu kết với phe phát xít xâm chiếm đóng Đông Dương.
Tới khi Cố Thừa Duật nhận ra điều này thì đã muộn, hàng ngàn binh lính bị tiêu diệt, cùng với kho vũ khí đều bị thực dân phương tây cướp hết.
Khói lửa nổi lên, xung quanh đều là tiếng súng nổ, phe phát xít nhân cơ hội bọn họ yếu thế liền xông vào đánh úp, Cố Thừa Duật cũng bị bọn họ bắt lại, nhưng đối phương nhìn trúng tài năng của hắn, còn nói rằng nếu hắn quy thuận sẽ tha cho hắn một mạng, thậm chí còn tặng cho hắn chức thượng tá bên quân đội nữa, Cố Thừa Duật là ai? Hắn đương nhiên là không đồng ý mà tự sát chết.
Cố Thừa Duật có hai nguyện vọng, thứ nhất, đó chính là ngăn cản kế hoạch của Lương Nhất, để hàng vạn quân lính ngoài kia bình an vô sự.
Nguyện vọng thứ hai: Đánh đuổi quân Pháp, Nhật, giữ vững Nam Quốc.
Mà tuyến thời gian này Lăng Tiêu tới, cũng chính là lúc Lương Nhất đã truyền bí mật quốc gia tới tai người kia rồi.
Lăng Tiêu nhíu mày, hắn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
“Đại tướng, cuộc họp.
.
” An Hàm ngơ ngác, sau đó cũng vội cầm áo khoác trên tay mà đuổi theo y.
Lăng Tiêu vẫn tiếp tục đi tới phòng bên cạnh, y cũng không nhìn hắn ta, chỉ đạm bạc lên tiếng: “anh mau gọi ngay tới cho Mạc Lâm trung uý nói rằng hắn dừng hết mọi hoạt động lại, rút lui hết về căn cứ phía Nam, trong vòng ba ngày, vận chuyển hết kho vũ khí đi nơi khác”
“Nhưng lúc này họ cũng đã gần tới nơi, chúng ta mất nhiều công sức như vậy mới có thể! ”
“Đây là mệnh lệnh” Lăng Tiêu dừng lại, hắn nhìn thẳng vào mắt y, giọng điệu cương quyết sắc bén.
Mạc Lâm bất giác rùng mình một cái, hắn cũng không dám nói thêm gì nữa mà làm theo lời Lăng Tiêu nói, không hiểu sao lúc này, hắn lại thấy đại tướng đáng sợ hơn mọi ngày, mặc dù vẫn ánh mắt ấy, nhưng khí thế lại khiến người ta ngột ngạt không dám trái lệnh.
Lăng Tiêu thấy hắn đi rồi thì mới bình tĩnh đi vào trong phòng, y mở cánh cửa gỗ ra, nhìn thấy đám người đang nghiêm trang đứng ở bên trong thì mới lạnh nhạt đi tới ngồi về phía chủ toạ.
Hắn vuốt ve khẩu súng ống trên tay, đáy mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám người kia.
Mà sắc mặt của bọn họ lúc này cũng không tốt là bao, biểu cảm hết sức khó coi mà nhìn Lăng Tiêu: “Đại tướng, anh có ý gì?!”
Bắt bọn họ đứng đây chờ lâu như vậy, hiện tại hắn lại chỉ quan tâm tới súng ống trên tay, đây là giỡn mặt với bọn họ?
Lăng Tiêu mỉm cười, ánh mắt như có như không mà nhìn về một người có dáng người nhỏ bé đang mặc quân phục phía trước, giơ tay chỉ về phía hắn, Lăng Tiêu lạnh nhạt mở miệng: “Lương Nhất thượng uý, anh nói đi”
Đám người bên trong nghi hoặc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào hai người bọn họ.