Xuyên Nhanh Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!


Lại nói phía trước còn có bao nhiêu người như hổ rình mồi, muốn dụ dỗ hắn vào bẫy.

Buổi tối Đông Kinh phồn hoa náo nhiệt, dưới bến Lâm Thành, có không biết bao nhiêu xe cột xa hoa đỗ bên, một hàng xe quân đội chuyên chở, từng người từng người mặc quân phục bước xuống, bọn họ rất quy củ xếp thành một hàng dài, bên tay cầm súng  nghiêm trang mà đứng thẳng, tràng điệu lớn như vậy, rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Chẳng bao lâu ánh mắt mọi người đều dồn vào chiếc xe Dodge Charger màu đen phía trước, đợi tới khi có người đi tới mở cửa xe ra, mọi người chỉ kịp nhìn thấy chiếc giày da bóng loáng bên dưới, cùng với đôi chân thong dài bị người dàn ông phía trước che khuất, Lăng Tiêu bình tĩnh bước xuống xe, một thân âu phục màu xám tro xấn tới làn da trắng nõn của hắn, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt phượng khẽ nhấc lên, đẹp tới mức làm cho người ta hít thở không thông.


Lăng Tiêu vừa ra tới, rất nhanh lúc sau liền có vài người vội vã đi tới đây, đứng đầu là người đàn ông ngoại quốc hơi gầy, mặc thân âu phục rất quy củ mà cúi chào với Lăng Tiêu: ngài tổng tư lệnh đại giá quan lâm, lần này là chúng tôi sơ xuất không kịp ra nghênh đón, để ngài chê cười rồi
Lăng Tiêu không nói gì, chỉ im lặng đi theo người đàn ông đang dẫn đường phía trước, lần này bọn họ tới đây tuy nói là tham dự yến hội, nhưng thật chất là để tới đàm phán về lô hàng vũ khí, lần trước Lăng Tiêu đột ngột dừng kế hoạch lại như vậy, bên kia bị chơi một vốn nơi nào còn để yên? Chỉ sợ lần này còn có âm mưu khác.

Khóe miệng hơi nhấc lên, Lăng Tiêu tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong lại bừng bừng hưng phấn đi vào, không biết phần quà gặp mặt của bên kia như thế nào, dù gì Lăng Tiêu cũng rất chào đón thậm chí còn chuẩn bị cả quà đáp lễ, đại tướng Laure, ấn tượng của người này trong trí nhớ của nguyên chủ không tồi, tuy bề ngoài có vẻ ôn hòa thích cười nói, nhưng bên trong lại rất giảo hoạt.

Tiệc tùng xa hoa, bên trong khoang thuyền rộng lớn không biết là đã tụ tập không biết bao nhiêu người, Lăng Tiêu vừa vào mọi người đã chú ý tới, ở Đông Kinh này ai còn không biết được vị tổng tư lệnh trẻ tuổi năm ấy khi nhận chức đã quyết liệt xử lý những kẻ nhân lúc hỗn loạn mà hôi của kia chứ? Tuy không biết mặt nhưng nghe danh từ xa cũng khiến người khuất phục.

Bây giờ lại thấy ngay cả người bên cạnh đại tướng Laure cũng khách khí với người đàn ông tuấn lãng kia như vậy, e rằng cũng chỉ có vị kia, không nhìn thì thôi, nhìn thì lại thấy kinh diễm, bởi vậy những người ở đây có không ít người động tâm tư, không biết người này thích kiểu nữ nhân gì, hận không thể đưa con gái của mình để gả cho hắn, tiện thể nhấc lên quan hệ với y, tuy nhiên đây cũng chỉ là một số tâm tư nhỏ, số còn lại không biết còn đang có kế hoạch gì.


Lăng Tiêu làm như không thấy những ánh mắt như sói rình mồi nhìn mình, một đường hắn vẫn bình thản đi theo người ngoại quốc phía trước đi vào sâu bên trong, tới trước cửa căn phòng gỗ, Bernie mới dừng lại đưa tay lên gõ cửa, hắn mở miệng nói ra một tràng tiếng anh dài: thưa đại tướng, ngài tổng tư lệnh đã tới
Bên trong không trả lời ngay, Bernie lại kiên nhẫn gõ cửa một lần nữa.

Lúc lâu sau mới có tiếng vọng từ bên trong vang ra, âm thanh nam tính trầm thấp, nhưng câu từ lại rõ ràng: vào đi
Bernie lễ phép nhìn Lăng Tiêu mỉm cười một cái, sau đó đợi hai người canh cửa phía trước đẩy cửa ra thì mới cong lưng với Lăng Tiêu làm tư thế mời, Lăng Tiêu im lặng dẫn đầu đám người tiến vào, vừa nhìn tới nam nhân ngoại quốc mặc quân phục đang lười biếng ngồi trên ghế kia thì cười nhạt một tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn: đại tướng Laure quả nhiên danh bất hư truyền, quý nhân lắm việc, muốn gặp cũng phải đợi lâu như vậy
Giọng điệu trào phúng vang lên, lúc này nam nhân mới chậm rãi mở mắt, mặt hắn không chút biểu tình nào mà ngẩng đầu nhìn người đối diện, tuy hắn đang ngồi nhưng khí thế cũng không thua kém.


Ánh đèn phía trên chiếu thẳng tới chỗ ngồi của Laure như đem cả người cả người hắn bao bọc, cùng với mái tóc vàng bên trên, Lăng Tiêu nhìn vào không hiểu sao cảm thấy người trước mặt lại dịu dàng đi không ít, nhưng người kia là người ngoại quốc, ngũ quan thâm thuý, đôi mắt sâu thẳm cùng với con ngươi màu xanh lam đẹp tới mức khiến cho người ta nhìn qua liền không thể rời mắt được, đáng tiếc là Lăng Tiêu không có tâm trạng để thưởng thức, hắn hơi nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Laure.

Cùng lúc đó Laure cũng đang đánh giá Lăng Tiêu, được một lúc xong hắn ta mới đứng dậy, môi mỏng hơi nhếch lên mà cười, tuy nhìn hắn có vẻ ôn hoà, cử chỉ hành động đều ra vẻ thân sĩ, nhưng mà nói chuyện lại không khách khí chút nào: "cũng không bằng ngài tổng tư lệnh đây, muốn nhìn thấy ngài cũng phải mất cả nửa ngày"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận