An Hàm đứng phía sau, cả người không tự chủ được mà run lên một cái, hai người này cũng quá đáng sợ, vừa mới gặp mặt khắp nơi đã tỏa ra mùi thuốc súng, chỉ kém mỗi một bước động thủ.
Lúc An Hàm còn đang căng da đầu nghĩ xem định đi lên giảng hòa như thế nào thì Laure ở phía đối diện lại xem như không có việc gì, hắn cười rộn lên sau đó đích thân dẫn Lăng Tiêu đi sang phòng bên cạnh, căn phòng này liên thông với căn phòng trước đó, bên trong được bày biện đầy đủ cả, lúc ngồi xuống ghế đối diện với LăngTiêu trên bàn ăn, Laure rót cho y một ly rượu vang sau đó mới cười nói: không biết ngài tổng tư lệnh đây thích dùng món gì, tôi đã chuẩn bị sẵn cả đồ ăn ở phương đông với cả phương tây, mong rằng ngài sẽ không chê
Nói rồi hắn nâng ly rượu lên đối diện với Lăng Tiêu, ý là mời y uống, Lăng Tiêu cũng cho hắn thể diện, rất tự nhiên mà cầm lấy ly rượu trên bàn rồi uống một hụng, trước khi uống y còn không quên liếc mắt nhìn Laura một cái.
Loại trường hợp ăn uống này Lăng Tiêu cũng chẳng lo rằng sẽ bị hạ độc, vả lại người này chắc chắn sẽ không xuẩn như vậy, đang ở địa bàn của hắn mà cũng dám động thủ.
Tuy là ngồi ăn uống, nhưng Lăng Tiêu cũng không quên mục đích mình tới đây mà chủ động nhắc tới kho hàng lần này, đây là kho vũ khí mới nhất mà bên Mỹ mới sản xuất, khi ấy Lăng Tiêu có đặt mua vài lô hàng nhưng mà giữa đường lại bị Laure chặn mất nên hôm nay bọn họ mới tới đây thương lượng.
Bởi vì phía bắc của Nam quốc là nơi giao thoa giữa ba vùng biển đại tây dương nên hàng hóa nơi giao thương đều tập trung ở bến Lâm Thành cả, mà phía trên lại chính là căn cứ của quân Pháp đang đóng quân, trước khi sang đây bọn chúng có lấy cớ là để giúp nước Nam ta dẹp loạn, quân đóng ở phía Bắc để bảo vệ đất nước, vậy nên hàng hóa được mang sang đều bị bọn họ chặn lại vài kiểm tra rất nghiêm ngặt, phát hiện ra vài lô vũ khí tiên tiến, bọn họ rất nhanh liền nói vì an nguy của bên ta mà giữ lại thử nghiệm, xong nếu không có nguy hiểm gì sẽ trả lại cho bên quân đội.
Mà Lăng Tiêu tin bọn họ thì mới là có quỷ, vậy nên hôm nay y đích thân tới đây để đàm phán, Laure khi nghe Lăng Tiêu nhắc tới chuyện này thì cũng không tức giận, hắn chỉ cười híp mắt mà nhìn y, miệng nhấp vài ly rượu, đợi tới khi buông xuống hắn mới nói: thì ra ngài tổng tư lệnh đích thân tới tận đây là vì việc này, tôi đây còn tưởng ngài có nhã hứng tới thưởng thức tiệc rượu
Thấy y không trả lời, Laure nói tiếp: xem ra vẫn là ngài quý nhân lắm việc, không có thời gian tới những nơi như vậy, tôi vẫn còn đang vui mừng vì ngài tới đây gặp tôi, thật đáng tiếc, aizz.
.
Gân xanh trên trán nhảy nhảy, Lăng Tiêu đặt cái ly xuống bàn, lạnh nhạt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang diễn kịp ở trước mắt, nói: bớt nói nhảm, nói đi, điều kiện của anh là gì
Nụ cười trên khóe môi sâu hơn vài phần, Laure nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt của hắn lộ ra vài tia thưởng thức: ngài tổng tư lệnh quả nhiên là người thông minh, sự việc lần trước tôi còn bị ngài khiến cho tổn hại quân lực thật lớn.
.
Lăng Tiêu cũng đoán ra được hắn ta đang nói tới là việc gì, khi ấy y làm Mạc Lâm trung úy rút lui binh về căn cứ phía Nam, đồng thời cho người đánh vào khu chợ đen Bắc Hoa, gϊếŧ không biết bao nhiêu người và cướp vào lô súng ống của Laure khiến hắn ta thua thiệt thật lớn, nhưng Lăng Tiêu cũng chẳng nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Laure diễn tuồng, đợi khi hắn ta nói xong rồi thì y mới mở miệng: cho nên anh vẫn không muốn đem lô vũ khí kia nhả ra?
Laure cười cười: cũng không phải là không thể
Lăng Tiêu ngoài ý muốn mà hơi nhướn mày.
Laure nói tiếp: ngài tổng tư lệnh là người thông minh, chắc chắn biết vùng đất phía Nam ở Nam quốc hiện nay rất náo nhiệt, tôi muốn nhân dịp này ở đó mở một hội sở
Lăng Tiêu bỗng nhiên bật cười một tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn Laure: chỉ với vài lô vũ khí mà cũng muốn đặt chân vào Nam Thành? Mơ cũng quá đẹp
Tuy nhìn bề ngoài yêu cầu này chẳng có gì là quá đáng cả, thậm chí nhìn chung bên phía Lăng Tiêu còn có lợi, nhưng thực chất đây chính là ngu xuẩn tới mức tự mở thành cho giặc vào, mở một trụ sở? Ha hả, nói là vào thành chiếm đất thì đúng hơn.
Laure cũng không tức giận, hắn lười biếng dựa lưng vào ghế, khoanh tay mà nhìn Lăng Tiêu, cười nói: vậy thì lô vũ khí kia vẫn là để tôi đích thân giữ lại kiểm tra cho ngài, ngài tổng tư lệnh yên tâm, tôi sẽ cất giữ cẩn thận
anh dám uy hiếp tôi
ấy, ngài tổng tư lệnh bớt giận, đây là địa bàn của ngài, tôi làm sao có thể đánh chó mà không nhìn mặt chủ chứ?
Lăng Tiêu híp mắt: nhưng anh dám
Cùng lúc này, phía bên ngoài Bernie vội vàng xông vào, hắn đi cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó vào tai Laure, không biết là nói thử gì, chỉ là khi nghe xong nụ cười trên môi Laure không còn duy trì được nữa, ánh mắt hắn khẽ biến, hắn đứng thẳng người dậy, vẻ mặt âm trầm từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá Lăng Tiêu: ngài tổng tư lệnh bản lĩnh không nhỏ, một bên tới đây bàn chuyện làm ăn, một bên ngụy trang cho người tới cướp kho hàng mà nhân dịp cho quân đi cướp đất, thật sự khiến tôi lau mắt mà nhìn, xem ra từ trước tới giờ tôi đã quá xem thường ngài
Lăng Tiêu vẫn bình thản ngồi trên ghế, thậm chí còn nở một nụ cười rất thiếu đánh: cảm ơn đã kích lệ dừng lại một chút như nghĩ tới thứ gì đó, Lăng Tiêu mới nói tiếp: lần này cũng nhờ đại tướng Laure đã phối hợp, nếu không thì việc đã không thành
Không đợi Laure mở miệng, Lăng Tiêu đã nói tiếp: "đúng rồi, lần này tôi có chuẩn bị cho đại tướng một món quà nói xong, Lăng Tiêu nghiêng đầu ra hiệu cho An Hàm, An Hàm thấy vậy liền đi ra bên ngoài, lúc đi vào trên tay hắn có bê một cái khay lớn, thứ bên trên đã bị chiếc khăn dày đậy kín, hắn đặt cái khay lớn đó trên bàn ăn, sau đó gật đầu với Lăng Tiêu, thấy Lăng Tiêu không nói gì hắn mới mở nó ra.
Mà thứ ở bên trong đó, chính là đầu của Lương Nhất!
Laure khi nhìn thấy cái đầu kia cũng không kinh ngạc, ngược lại còn nở nụ cười nhìn Lăng Tiêu, tuy vậy ánh mắt hắn lại chẳng chứa chút ý cười nào: đây chính là quà của ngài tổng tư lệnh nói?
Lăng Tiêu thản nhiên gật đầu, hắn cười cười mà nói: đúng vậy, hi vọng ngài đại tướng đây nhớ kỹ, quà gặp mặt vui vẻ
Nói rồi hắn đứng thẳng người dậy, mà quân lính của Laure cũng theo động tác của hắn mà cầm súng dõi theo, Lăng Tiêu hơi nhướn mày, quân lính hắn mang tới đứng đằng sau cũng không phải là ăn chay, bọn họ cũng đứng đằng sau Lăng Tiêu mà cầm súng hướng về phía đối diện, Lăng Tiêu vẫn chẳng căng thẳng gì cả, chỉ cười như không cười mà nhìn Laure: đại tướng Laure, anh thật sự muốn ở địa bàn của tôi tuyên chiến?
dĩ nhiên là không nói rồi hắn nhấc tay ra hiệu cho người phía sau buông súng xuống, đợi tới khi Lăng Tiêu đi ra tới ngoài cửa rồi thì mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Laure vọng ra: ngài tổng tư lệnh, tôi sẽ nhớ kỹ anh
Bước chân của Lăng Tiêu vẫn không ngừng lại mà đi thẳng ra bên ngoài.
Nguyện vọng thứ nhất, ngăn cản Lương Nhất, hoàn thành.