Xuyên Nhanh Hãy Thay Tôi Sống Sót


Cô ngạc nhiên nhìn xuống lòng ngực mình.

Cô bé đó nằm trọn trong vòng tay cô, nhìn cô nở nụ cười rồi thì thào ‘ hãy tiếp tục sống thay em được không’.

Nguyễn Nam sững sờ.

Cảm giác này!!!! Ấm áp nhưng lạnh lẽo.

‘Cô có thể chạm vào cô bé’.

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Nguyễn Nam trước khi ngất đi.
Nguyễn Nam tỉnh lại, cô cảm thấy rất khó hít thở.

Đôi mắt mơ hồ, cổ tay rất đau.

‘Cô bị làm sao vậy???’
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng nói vọng vào:
- Bình Minh, Bình Minh.

Mau ra ăn cơm.

Đừng nghĩ thi xong rồi là có thể ngu nướng, không ăn không uống nha.

Lớn rồi, đừng để mẹ nhắc mãi chứ.
‘ Bình Minh, Bình Minh là ai.

Phải rồi, cô là Bình Minh.

Không phải, cô không phải là Bình Minh, cô là Nguyễn Nam….’ Nguyễn Nam mơ hồ, cô không biết chuyện gì đang sảy ra.

Cô muốn cất giọng trả lời, nhưng thanh âm dường như mắc ở cổ họng.

Không nói nổi, cũng không thở nổi.
Máu ở cổ tay tiếp tục chảy.


Cô dần dần không có cảm giác gì hết…..
- Bình Minh…..

Tiếng gọi của mẹ Bình Minh không ngừng vang bên ngoài phòng.
‘ Xoạch’
Tiếng cửa phòng mở ra
- Bìnnh….

Aaaaaaa.

Bình Minh!!!! Bình Minh con làm sao vậy???? Đừng doạ mẹ…..

Tiếng mẹ Bình hốt hoảng, sợ hãi.

Mẹ Bình chạy đến bên Bình Minh, giọng nói run rẩy, gào khóc…..
- Đêm hôm rồi, gào cái gì mà gào, nhà có đám ma đâu mà gào.

Sắp đêm đến nơi rồi còn không sắp cơm ra.

Muốn đói chết hả.

Tiếng ba Bình từ phòng khách vang lên đầy tức giận.

- Bình Giang, ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, uống, ngoài ăn uống ra ông còn biết gì…..

Mẹ Bình hét lên
- Câm mồm, gào cái gì mà gào.

Đi sắp cơm nhanh.

Muốn ông đâu đói chết hả….

Tiếng ba Bình đầy sự không kiên nhẫn.

Nguyễn Nam sắp không được.

Cô muốn sống.

Cô cố gắng với chiếc điện thoại.

115.

Cô cố gắng dùng hết sức lực.

Cuối cùng điện thoại cũng chuyển được.
- Xin chào! 115 xin nghe! …… Tiếng giọng nữ từ bên đầu giây kia vang lên.

Nguyễn Nam ghé vào điện thoại, cứu, cứu tôi…
- Bạn làm sao vậy, tôi không nghe rõ, bạn có thể nói rõ được không… Nguyễn Nam bất lực, Tiếng cãi nhau của bố mẹ Bình Minh, dường như mẹ Bình đã quên đi người con gái đang tự sát của mình, bà quên đi hình ảnh yếu đuối, máu me mà bà vừa nhìn thấy, bà chỉ tập trung vào cuộc cãi vã.

Tiếng cãi nhau, tiếng đập vỡ đồ vang lên hết đợt này đến đợt khác lấn át tiếng cầu cứu của cô gái nhỏ.

Dường như mọi người đã quên đi cô gái nhỏ này.
- Alo, có ai ở đó không, bạn có ổn không, chúng tôi đang tới rồi.….

Đầu dây bên kia không ngừng vang lên tiếng hỏi của tổng đài viên….
Máu không ngừng chảy, mất máu nhiều khiến Nguyễn Nam không thể tập trung suy nghĩ, cô chỉ biết là mình muốn sống, muốn sống sót, muốn sống sót…… Cũng vì suy nghĩ mãnh liệt đó chống đỡ cô đên hiện tại.

Nhưng xem ra… vô vọng.
Nguyễn Nam lâm vào bóng tối, cô không biết lúc cô ngất đi.

Cũng may có hàng xóm đến can ngăn cuộc cãi vã của hai vợ chồng.

Cũng là họ nhìn thấy được máu của Nguyễn Nam dính trên áo của mẹ Bình, tưởng mẹ bình sảy ra chuyện.

Cũng vì vậy họ phát hiện ra Nguyễn Nam lúc này là Bình Minh, đang ngất lịm tring vũng máu.

Bên cạnh là tiếng hỏi đầy lo lắng, sốt ruột của tồng đài viên vang lên từ điện thoại.
Cũng may có người phát hiện.

Bình Minh ngất đi vì cơn sốc do mất máu quá nhiều.

Và cũng may vẫn còn có người nhận ra sự tồn tại của Bình Minh.

Mọi người vẫn hi vọng Bình Minh bé nhỏ sẽ không có việc gì.

May mắn sẽ đến với cô gái bé nhỏ này.

Nhưng Bình Minh đã không còn rồi, người mà bọn họ đang cố hết sức cứu giúp là Nguyễn Nam, nhưng Nguyễn Nam không phải người ở đây, cô cũng sắp đi rồi….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận