Xuyên Nhanh Hệ Thống Tiểu Tam


“CHẾT!!”
Quả cầu điện trên ngón tay Bích Hà phóng ra như một viên đạn lao thẳng tới Lĩnh Khải.

Lĩnh Khải có thể cảm nhận được nó đang tới gần và phát nổ khi chạm vào cơ thể anh.

Nó chắc chắn sẽ phá hủy cơ thể hiện tại của anh thành từng mảnh… Nhưng anh bây giờ thật sự đã rất yếu ớt, như một người bình thường, anh không thể né tránh..
Lĩnh Khải nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần chấp nhận số phận của mình.

Bất ngờ, có một cánh tay mạnh mẽ kéo anh sang một bên, đồng thời là tiếng nổ đinh tai nhức óc ngay bên cạnh.

Khi Lĩnh Khải mở mắt ra, anh đang trong vòng tay của người anh thương, Nhu Lan.
Lĩnh Khải ngơ ngác, “Em làm gì ở đây?!”
“Còn chưa rõ hay sao chứ? Tôi tới cứu anh!!” Nhu Lan tức giận nói, nhưng cậu không muốn mắng Lĩnh Khải dù quyết định này thật ngu ngốc mà.

Giờ cậu không có thời gian nữa rồi, bởi vì Bích Hà đã tung ra một đòn tấn công khác.
Nhu Lan lùi lại tránh đòn, cậu phóng một tia laze vào Bích Hà khiến cậu ta phải loạng choạng.
“Tại sao ngài lại bảo vệ thứ rác rưởi vô dụng như vậy, Nhu Lan??” Bích Hà gằn từng tiếng, “Hắn ta giờ chỉ là một con quái vật vô dụng mà thôi, không giống em!”
“Cậu đã đi quá xa rồi.” Nhu Lan lạnh lùng nói.
“Em biết em đang làm gì mà, ít nhất là hơn hẳn tên thây ma khốn kiếp đang trong vòng tay của ngài.” Bích Hà chế nhạo, “Tại sao ngài lại giận em? Em không làm tổn thương ai cả mà, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại, em vẫn là người ngài yêu mà đúng không?”
“Tôi chưa bao giờ coi cậu là người tôi yêu.” Nhu Lan phủ nhận, “Cho dù một trăm triệu năm nữa tôi cũng sẽ không yêu người như cậu.”
[Pupa: Ding! Breakmeter tăng lên 80%.]
“Ồ? Em còn nghĩ mình là người duy nhất tính kế cơ đấy.” Bích Hà khiến mặt đất rung chuyển dữ dội và vun cao lên.

Cậu ta tấn công Nhu Lan bằng một loạt cơn mưa đất đá.

Nhu Lan né tránh mọi thứ một cách hoàn hảo và nhảy ra khỏi căn nhà.
Nhà của Bích Hà nổ tung, tiếng nổ vang vọng khắp cả thành phố.

Người dân bắt đầu tập trung trước ngọn nguồn phát ra vụ nổ, và họ nhìn thấy phó chủ tịch Bích đứng giữa ngôi nhà sụp đổ đó, với ánh mắt lạnh lùng.
Cách cậu ta không xa, là chủ tịch Nhu đang ôm đế vương zombie trong vòng tay.
Nhu Lan huớng mắt về phía đám đông đang tụ tập để xem chuyện gì xảy ra,
“Đừng lại gần Bích Hà! Cậu ta cực kỳ nguy hiểm!”
“Phó chủ tịch Bích? Nguy hiểm ư? Nhưng ngài ấy đâu có khả năng tấn công gì ngoài khả năng chữa lành đâu?”
“Đúng vậy, ngài ấy luôn là trợ thủ đắc lực của chủ tịch Nhu mà.”
Hàng loạt câu nói đã khiến Bích Hà bộc phát, cậu ta ghét bị coi là yếu đuối, cực kỳ chán ghét.


Cậu ta cười thầm, “Tôi đã là một kẻ yếu đuối quá lâu rồi, đến nỗi mọi người bắt đầu nghĩ rằng tôi không thể làm gì ngoài trợ giúp người khác.

Nực cười!”
“Tôi sẽ cho các người thấy sức mạnh mới của tôi.”
Một cơn lốc bất ngờ ập tới, xoay quanh Bích Hà khiến không ai có thể đến gần cậu ta.

Luồng khí đen u ám tỏa ra xung quanh Bích Hà, “Lên!”
Luồng khí u ám lập tức bùng nổ và tất cả những người xung quanh đều bị hất văng.

Rất nhiều người bị thương, nháo nhào khi chứng kiến thân thể phó chủ tịch Bích ngày một biến lớn.
“Chạy đi! Phó chủ tịch đã biến thành một con thây ma khổng lồ!!!” Đó là lời cảnh báo cuối cùng cho đến khi không khí tràn ngập tiếng hét kinh hoàng của những người dân cố gắng trốn khỏi thành phố.

Cơ thể của Bích Hà cứ lớn dần lên và ngang bằng với cả tòa tháp.
Tiếng cười khản đặc vang vọng khắp thành phố.

Bích Hà đã tự biến mình thành một thây ma khổng lồ quái dị.

“TA LÀ MẠNH MẼ NHẤT!!!”
Bích Hà dùng một tay gạt bỏ mọi thứ và phá hủy tháp Duran.

Tòa nhà bị sập và cướp đi biết bao sinh mạng..
Cậu ta cười điên dại và hút hết thân xác của những nạn nhân xấu số đó.

Những cái đầu bắt đầu mọc ra trên thân thể của Bích Hà.

Chỉ trong thời gian ngắn, hàng ngàn cái đầu chi chít trên thân thể biến dị khổng lồ đó, khiến cậu ta càng ngày càng trở nên thích thú.
“MÓN NGON! THỊT NGƯỜI THẬT NGON! QUÁ NGON! TA KHÔNG HỀ BIẾT MÙI VỊ TUYỆT VỜI NÀY! AHAHAHA!!”
Nhu Lan đặt Lĩnh Khải an toàn nhất trong thời điểm hiện tại, “Chờ ở đây, tôi sẽ xử lý cậu ta.”
Lĩnh Khải tuyệt vọng nắm lấy tay Nhu Lan, “Đừng đi! CHúng ta nên rời khỏi thành phố này, ngay bây giờ.”
“Chỉ có tôi mới có thể đánh bại cậu ta thôi, tôi biết làm thế nào.” Nhu Lan mỉm cười.

Nhưng Lĩnh Khải vẫn siết chặt lấy tay Nhu Lan.

Nhu Lan thở dài và đặt ngón tay lên cổ Lĩnh Khải, đập một cú thật mạnh, đủ để khiến cơ thể anh tê liệt một thời gian.
“Nhu Lan! Nhu Lan! Đừng đi!” Lĩnh Khải cất tiếng gọi trong sự tuyệt vọng, nhưng Nhu Lan chỉ nở một nụ cười, trước khi cất bước.

Vân Ngọc xuất hiện trước mặt tên thây ma khổng lồ Bích Hà, cậu trai đáng yêu dịu dàng trước đây đã trở thành một thây ma khổng lồ với hàng trăm ngàn chiếc đầu trồi lên trên thân xác ấy.

Hình ảnh thật quá kinh khủng, khiến Vân Ngọc chỉ muốn phun ra tất thảy những thứ có trong bụng mình.
[Ghê quá! Tao thật sự vui mừng khi tao không làm với cậu ta đấy.]
[Pupa: Quên chuyện đó đi, cậu sẽ đánh bại thứ này như thế nào? Bích Hà đã biến thành một con quái vật khổng lồ, tôi không nghĩ rằng chúng ta có thể đánh bại cậu ta đâu.

Tôi sẽ chuẩn bị cho việc khởi động lại.]
[Không, tao biết cách mà, nhưng lại một lần nữa tao phải đánh đổi mạng sống của mình.]
[Pupa: Ý cậu là gì?]
[Tao sẽ dồn sinh lực của mình vào cuộc tấn công này, tao sẽ gϊếŧ cậu ta bằng duy nhất một đòn tấn công, nhưng, tao chắc chắn cũng sẽ chết, mày biết mà, giống như trong những lần trước thôi.]
[Pupa: ..Cậu có chắc không? Khởi động lại thế giới không phải là chuyện gì to tát cả.]
[Không, tao phải thử đã.

Tao là một chiến binh dũng mãnh!!]
Bích Hà nhìn chằm chằm vào sinh vật nhỏ bé đơn độc bên dưới.

Cậu ta bật cười, hạnh phúc vì đây sẽ chính là lần đầu tiên cậu ta có thể gϊếŧ được người Nhu Lan thương yêu một cách dễ dàng, “NGÀI CÓ THẺ LÀM ĐƯỢC GÌ, NHU LAN?”
Bích Hà giơ chân lên, định dẫm chết Nhu Lan.
Nhu Lan lùi lại né tránh.

Cậu liên tục nhảy từ đống đổ nát này sang đống đổ nát khác cho đến khi dừng lại trên một mái nhà.
“XÔNG LÊN HẾT ĐI.

CÁC NGƯỜI KHÔNG BAO GIỜ ĐÁNH BẠI ĐƯỢC TA!”
“Tôi sẽ không né tránh nữa đâu, còn cậu, nêm né cái này đi.”
Nhu Lan hít một hơi sâu và tập trung toàn bộ tinh thần.

Cậu chuẩn bị tư thế, khum tay và thở đều đặn.

Từ từ, một quả cầu điện tụ lại trên tay cậu.

Quả cầu ngày càng mạnh mẽ hơn, đặc hơn và tinh khiết hơn.
Thân thể Vân Ngọc run lên, cơ thể đau đớn dường như khiến cậu gục ngã, bởi quả cầu điện này chính là tất cả sinh lực của cậu, “Tôi đã sẵn sàng.”
“Ka…”

[Pupa: Khoan đã, tư thế này—]
“Me..”
[Pupa: Chờ đã!! Cậu có chắc không??]
“Ha..”
[Pupa: Tên nhóc chết tiệt! Đồ đạo văn chết tiệt!!]
“Me….”
[Pupa: Đợi đã!!! Ai đó chắc chắn sẽ đệ đơn tố cáo cậu!!]
“HAAA..”
[Pupa: Bản quyền đấy cậu kia!!]
Vân Ngọc phóng ra một tia năng lượng cực lớn về phía con quái vật khổng lồ Bích Hà.

Tia năng lượng xuyên qua cơ thể cậu ta, một tiếng hét lớn thống khôer từ Bích Hà lại vang vọng khắp thành phố.

Cơ thể cậu ta nổ tung thành từng mảnh.
Cả thành phố ngập trong biển máu.
[Pupa: DIng! Breakmeter tăng lên 95%.]
***
Nhu Lan quay trở lại nơi Lĩnh Khải đang nằm.

Lĩnh Khải vẫn đang tê liệt nằm đó, kêu gào trong tuyệt vọng.

Khi nhìn thấy Nhu Lan an toàn trở về, trên mặt Lĩnh Khải bừng lên tia hi vọng.
[Ah, cơ thể của tao… Tao cảm thấy hồn mình đang bay bổng lìa ra khỏi xác vậy… dường như chỉ còn một chút thời gian nữa thôi…]
[Pupa: Haizz, tôi vẫn không thể tin cậu làm được điều đó.]
[Hehe, tao biết mà, tao chính là một thiên tài.

Ôi, hệ thống, tao muốn hỏi một vài điều.]
[Pupa: Gì?]
[Điều gì sẽ xảy ra nếu tao phá vỡ thiết lập và chuyển sang OOC?]
[Pupa: Cậu sẽ bị đá ra khỏi thế giới sau một tiếng.]
[Một tiếng? Vậy là, tao vẫn còn thời gian.]
Cơ thể của Nhu Lan ngã nhào trên mặt đất, gục đầu vào lòng Lĩnh Khải.

Cậu ngước nhìn chằm chàm vào khuôn mặt anh, người đang không ngừng tuôn rơi nước mắt.
“Tôi không còn nhiều thời gian nữa rồi, tôi đã dồn hết sức lực…” Nhu Lan yếu ớt nói, “Nhưng tôi không muốn lãng phí thân thể này, tôi nghĩ sẽ có người cần nó.., anh có nghĩ vậy không, Lĩnh Khải?”
Nhu Lan lấy từ trong túi ra một thứ gì đó, hạt kết tinh quen thuộc đối với Lĩnh Khải.
“Nhu Lan, đừng làm thế với anh.

Đừng nuốt nó mà.” Lĩnh Khải tuyệt vọng cầu xin.

Cơ thể anh vẫn đang tê liệt, anh chỉ có thể mấp máy môi, nước mắt thi nhau chảy dài trên khuôn mắt đó.

“Khải, cả đời này em cho rằng mình sẽ chẳng yêu ai cả, kể cả Bích Hà.: Nhu Lan cười, “Nhưng em nghĩ, bản thân mình đã phải phản bác lại điều vô lý đó.

Em đã yêu một người, người đầu tiên, và cũng là tình yêu cuối cùng.”
“Lĩnh Khải, em yêu anh.” Vân Ngọc thổ lộ thật lòng.

Đúng vậy, cậu đã dần dần thương Lĩnh Khải từ lúc nào, với tư cách là Vân Ngọc, chứ chẳng phải Nhu Lan.
[Pupa: Cảnh báo! Cảnh báo! Ký chủ đã kích hoạt hành động vi phạm thiết lập nhân vật.

Thế giới sẽ khởi động lại sau một giờ nữa.]
[Hehe, tao không nghĩ mình có thể sống sót hơn một phút nữa đâu.]
“Anh..anh cũng yêu em..Nhu Lan….” Lĩnh Khải gục đầu nói.

Nhưng còn có nghĩa gì nữa đâu, dù sao thì Nhu Lan cũng sắp phải rời xa anh..
“XIn hãy quan tâm đến thân thể này, và cả thành phố này nữa, ngay cả khi họ không biết ơn em, em vẫn muốn bảo vệ họ, với tư cách của một chủ tịch.”
[Pupa: DIng! Breakmeter tăng lên 100%.

Thế giới hoàn thành! Xin chúc mừng ký chủ.]
Nhu Lan nuốt hạt kết tinh của Lĩnh Khải.

Cậu hôn lên môi anh và nói, “A, em ước chúng ta có nhiều thời gian hơn.

Vậy thì chúng ta có thể làm với nhau… em muốn được vuốt ve và bao trọn cậu bé của anh…” (GinGin: Đây là lời nên nói của một người sắp nghẻo hay sao hả mọi người=)))
[Pupa: DIng! Fatemeter tăng lên 100%! Chúc cho thần tình yêu phù hộ cậu có hạnh phúc vĩnh cửu.]
Đó là lời nói cuối cùng của Vân Ngọc trước khi linh hồn cậu rời khỏi thể xác của Nhu Lan.

Vân Ngọc bay lơ lửng quanh Lĩnh Khải, chờ đợi khoảnh khắc đó.
Cậu chăm chú nhìn vào đũng quần Lĩnh Khải, khi cậu tận mắt chứng kiến chỗ đó phồng lên, rồi một chiếc lều được dựng lên, Vân Ngọc thật sự vô cùng thích thú.
[Ôi trời ơi! Rồi rồi! Chúng ta cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời cho câu hỏi triệu đô của tao rồi đó.

Một thây ma có thể dựng lều! Đó cũng là một cái lều lớn, được chưa!]
[Pupa: Tôi không thể tin ràng cậu đang mạo hiểm khởi động lại thế giới chỉ vì điều này, thật nực cười.]
[Tao có quyền lựa chọn mà.

Ý tao là, tao vẫn hoàn thành thế giới mà, phải không? Vậy là cuối cùng tất cả đều ổn thôi..]
Vân Ngọc hôn lên má Lĩnh Khải và thì thầm, “Tạm biệt ,Lĩnh Khải.

Anh là một người đàn ông thuần khiết mà tôi sẽ nhớ mãi.

Tôi mong anh sẽ tha thứ cho việc rời bỏ anh lại một mình..”
“Đi thôi, hệ thống!!” Vân Ngọc ôm lấy Pupa và chỉ trong vài giây, hai người đã rời khỏi thế giới thứ ba..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận