Hạ Hà liếc mắt về hướng công chúa: “Điện hạ, cái này…”Cho dù là thế nào thì bỏ Vương phi trong đang kỳ tân hôn để đi thăm tình nhân cũ cũng đều quá mức vô tình.Triệu Bân lại không hề do dự, bước nhanh về phía cổng chùa: “Cứ nói bổn vương có chuyện quan trọng cần xử lý.
Để Hạ Minh lưu lại, phải thêm mấy tên thị vệ trông chừng là được.”Dừng một chút, hắn lại nói thêm, “Phân phó Hạ Minh, cần phải một tấc cũng không rời mà hộ vệ cho Vương phi, mấy tỳ nữ Bắc Lăng kia cũng phái người coi chừng đi.”*Xe ngựa của Triệu Bân vừa mới rời khỏi chùa Minh Đài, Thu Đồng đã bẩm báo sự tình với công chúa rồi.Công chúa Quỳnh Hoa chắp tay trước ngực, thành kính mà quỳ lạy với Phật Tổ ở trước mặt nàng.
“Đã biết.”Khi cầu phúc xong, nàng cầm lấy ổng đựng quẻ trước mặt rồi xóc lên.Là quẻ thượng.Trên quẻ thượng viết “Vận may vận rủi chỉ cách trong gang tấc, tạm giao quân tử xuất phát từ sơn, nếu phùng hổ miễn tin lành tin, lập chí vội trung sự tức nhàn.”(Đại ý là: Vận xui với vận may chỉ cách nhau trong gang tấc, sẽ gặp được quý nhân phù trợ, người này có quen biết nhưng không thân, xuất thân từ núi, sự nghiệp sẽ khởi sắc trong năm dần mão, hoặc là được người sinh năm dần mão giúp đỡ thì sự nghiệp sẽ thăng tiến, chớp lấy thời cơ phát triển sẽ gặp một ít rắc rối, nhưng hỏi ý quý nhân sẽ hóa dữ thành lành.)Quỳnh Hoa cười cười, “Quẻ thượng, thật đúng là dấu hiệu tốt.
Thu Đồng, thầy giải quẻ trong chùa đang ở đâu?”Hạ Minh đứng bên cạnh vội vàng lên tiếng: “Hiện tại Phổ Hiền đại sư hẳn là vừa lúc vân du đã trở lại.
Nếu như không chê, thỉnh Vương phi cho phép thuộc hạ vì ngài dẫn đường.”Hạ Minh vẫn luôn thấp thỏm lo Vương phi sẽ hỏi điện hạ đã đi đâu rồi.
Hắn làm người ngay thẳng, không khéo mồm khéo miệng được như Hạ Hà, sợ nói lỡ miệng, chọc Vương phi không vui.May mắn là Vương phi không hề nhắc tới chuyện đó.Khi giải quẻ dĩ nhiên tốt nhất là chỉ có hai người công chúa và đại sư thôi.
Nhưng Hạ Minh nhớ Tề Vương đã dặn, thế là đành mặt dày mà đứng canh giữ ở bên trong thiện phòng.Phổ Hiền đại sư tiếp nhận que thăm trong tay công chúa: “Xin hỏi thí chủ sở cầu điều gì?”“Ta cầu nhân duyên.”“Đổi gai lấy tơ, kích nhân song túc, việc quan trọng phải phân rõ ràng, trong hoạ được phúc.
Quẻ này là quẻ trong hoạ có phúc, mọi việc đều trước hung sau cát.
Sở cầu của thí chủ sẽ thành hiện thực.”Hạ Minh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà đứng ở một bên.
Y không hề có ý nghe lén chuyện riêng tư của Vương phi, chỉ là người tập võ tai thính mắt tinh, hơn nữa lúc Quỳnh Hoa và đại sư nói chuyện với nhau cũng không cố tình tránh y.Bọn họ làm hạ nhân dĩ nhiên không có quyền bình phẩm việc tư của chủ tử, nhưng mấy ngày đã nghe Hạ Hà nói nhiều là công chúa tốt thế nào, nên lúc này, khi Hạ Minh nghe đại sưgiải quẻ cũng không khỏi vì công chúa mà cảm thấy vui vẻ.
Chủ tử quan hệ hòa thuận, hạ nhân bọn họ cũng dễ làm việc.“Như thế thì quá tốt.” Công chúa cười cầm lấy chén trà đặt bên cạnh, nhưng lại không đưa lên miệng.
“Thu Đồng, mau tới.”Vì để công chúa tiện nghĩ ngơi nên Phổ Hiền đại sư đã thu xếp ra một gian phòng trống cho nàng.
Hạ Minh chỉ phải canh giữ ở cửa.Trong lúc vô ý, y tựa hồ nhìn thấy lúc đi theo công chúa vào trong phòng, trên cổ tay áo của Thu Đồng lộ ra một góc vải dệt màu đỏ, nhoáng lên rồi lướt qua luôn.Ước chừng một nén hương thời gian, cửa phòng mới lại lần nữa mở ra.Một đôi mắt đào hoa của Quỳnh Hoa chân thành tha thiết mà nhìn về phía Hạ Minh, trong giọng nói đầy vẻ xin lỗi, “Thật là xin lỗi, nữ tử thay quần áo thật sự quá rườm rà.”Làm Vương phi, nàng thật ra không cần phải giải thích với người dưới những chuyện này.Hạ Minh chú ý tới nàng đã thay quần áo sạch sẽ, ngay cả kiểu tóc cũng từ búi tóc Thiên Triều đổi thành kiểu khác.
Bị mỹ nhân như vậy chân thành tha thiết mà nhìn, trong lòng Hạ Minh cứng lại, y lắp bắp nói: “Bảo vệ tốt Vương phi là chức nghiệp của thuộc hạ, có gì mà ngài phải nói xin lỗi đâu.”Y vẫn luôn nhớ kỹ lời dặn dò của điện hạ, tùy thời mà chuẩn bị tình thần, nếu Vương phi có hứng thú với cây ngô đồng trăm năm kia thì phải tìm cái cớ dẫn Vương phi đưa tới nơi khác ngay.Có thể là hôm nay vận khí của y thật sự rất tốt, Quỳnh Hoa ra khỏi phòng nghỉ thì lập tức yêu cầu hồi phủ.
Lúc đi ngang qua cây ngô đồng treo đầy lụa đỏ kia, nàng thế mà ngay cả nhìn cũng chưa hề nhìn một cái..