Có điều, hắn cũng không thể không thừa nhận, những nữ nhân trong căn phòng này quả thực còn chẳng xứng để đưa lên bàn cân với công chúa nữa, thật sự làm hắn không dậy nổi hứng thú.Hắn lại nhấp một ngụm rượu trái cây do tiểu mỹ nhân bên cạnh dâng lên, giọng điệu âm trầm mà nói: “Đừng nhắc đến nàng trước mặt ta.
Nàng ta đã huỷ hoại nhân duyên của ta và biểu muội, giữ nàng ta lại trong phủ làm thế thân đã là rất vinh hạnh cho nàng ta rồi.”Các vị công tử thiếu gia ngồi bên cạnh tuy đã uống đến say khướt nhưng vẫn không dám tiếp lời hắn.
Mối quan hệ giữa Tề Vương và Vương phi không phải là thứ mà bọn họ có thể hùa theo nói bừa được.
Cứ phải say rượu một hồi rồi quên hết những điều Tề Vương đã nói mới tốt.Lúc đi ra khổi Tiêu Kim lâu, Triệu Bân đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong nhóm các vị công tử thiếu gia phía trước: “Nhất kiến chung tình? Lời nói loài này mà ngươi cũng tin?”Mấy vị công tử gần đó đều phá lên cười.Người nọ lại nói tiếp: “Tiểu thư Bình quốc công kia thật ra cũng có vài phần tư sắc đấy, vẫn có thể lọt được vào mắt ta.
Nhưng chủ yếu chính là ta nghe nói nàng thân kiều thể nhược, có cưới về nhà cũng chẳng quản được ta.
Sau này cứ nuôi trong phòng thôi, dù ta có ngày ngày ra ngoài sung sướng thì nàng cũng không làm gì được ta.”Lúc này Triệu Bân mới nhận ra, đây chẳng phải là giọng của vị hôn phu biểu muội sao?Thế tử Nam An hầu đứng bên cạnh hắn cũng xem như là còn tỉnh táo.
Thấy vẻ mặt không vui của Triệu Bân, liếc mắt là đã nhận ra người ở phía trước là ai, y vội vàng gọi lại rồi giới thiệu với Tề Vương một phen.Vị Tam công tử này cũng thật to gan lớn mật, vậy mà vẫn có thể mặt không đổi sắc cười với với Triệu Bân.Triệu Bân nhếch khóe môi, cư nhiên lại cùng Tam công tử nói chuyện thân thiết, trên mặt nào có nửa phần không hài lòng như lúc nãy nữa?*Khi Triệu Bân hồi phủ thì đã gần đến giờ Tý.
Ngày mai hắn sẽ được nghỉ một ngày không phải thượng triều nên cũng không quá để ý đến giờ giấc.
Bước đến cửa thư phòng, không ngoài sở liệu, hắn lại nhìn thấy công chúa Quỳnh Hoa.Công chúa nhìn thấy hắn thì đôi mắt đào hoa cứ như thể trời đêm đầy sao, toả sáng lóng lánh.
Nàng tiến lên nghênh đón Triệu Bân: “Vương gia, ngài đã về rồi?”“Ừ.”Triệu Bân không muốn nhìn nhiều đến nàng, nhất là sau khi vừa nghe được những lời lẽ đốn mặt từ miệng tên Tam công tử kia, hắn lại càng cảm thấy ghét công chúa hơn.
Tại sao biểu muội của hắn phải gả cho loại nam nhân này còn công chúa lại có thể ở trong Vương phủ hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực?Hắn nhìn công chúa đang tiến lại phía mình, sắc mặt nàng tái nhợt đến khó tin: “Hôm nay Vương gia đi đâu vậy? Sao lại về muộn thế?”Triệu Bân đột nhiên nhận ra rằng trên người mình bị nhiễm mũi hương son phấn của thanh quan kia.Hắn cố tới gần, trên khuôn mặt tinh xảo ngập tràn ác ý, “Vương phi hà tất biết rõ còn cố hỏi? Nếu Vương phi không thể viên phòng cùng bổn vương thì dĩ nhiên là bổn vương sẽ phải tìm cách khác để khai chi tán diệp rồi.”Công chúa rũ mắt, giọng nói đầy vẻ cầu khẩn, “Nếu Vương gia có nữ tử mình thích thì có thể mang nàng về phủ.
Thiếp chỉ cầu ngày ngày có thể được nhìn thấy Vương gia là tốt rồi.”“Vương phi thật đáng thương,” Trong lòng Triệu Bân như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn, “Người ta muốn nghênh về là ai, ngươi không biết sao? Hôm nay hôn kỳ của biểu muội cũng đã được định ra rồi.
Nếu người đã dùng mưu kế ác độc như vậy để hại muội ấy cả đời thì hãy dùng cả đời mình mà trả giá đi.
Vương phi thích bổn vương như vậy, hẳn là không ngại làm thế thân của biểu muội đâu nhỉ?”Hắn sải nhanh từng bước, kéo theo Công chúa Quỳnh Hoa đi về phía Văn Lan Viện mà chẳng hề có chút nào thương tiếc công chúa đang phải một đường chạy chậm theo sau hắn mà thiếu chút nữa trẹo chân.Hắn ném nàng lên giường, nhìn thấy chiếc mặt nạ tượng trưng cho phu thê ân ái đang được đặt gần đó thì châm chọc mà cầm lấy mang lên mặt.
Nghe nói mấy ngày nay, mỗi ngày công chúa chỉ biết nhìn mặt nạ và bức họa của hắn để nhìn vật nhớ người.
Nhưng hắn cảm thấy thế vẫn chưa đủ.
So với những lời khốn nàn mà Tam công tử đã nói ra thì chút thiệt thòi này của công chúa có đáng là gì chứ?.