Xuyên Nhanh Hối Hận Cũng Vô Dụng!


Vốn Công chúa Quỳnh Hoa còn đang xem xét bàn cờ kia của hắn, nghe vậy thì mỉm cười an cần: “Một khi đã vậy, thiếp thân cũng không quấy rầy điện hạ nữa.”Nàng lập tức đi lướt qua bên người Triệu Bân, lưu lại một trận tịch mai thanh hương.

Triệu Bân ánh mắt nặng nề mà nhìn phía Công chúa bóng dáng.Trong mấy ngày vừa hồi phủ này, hắn nghe hạ nhân bẩm báo rằng trong khoảng thời gian hắn vắng mặt này, ngày ngày Công chúa Quỳnh Hoa đều sẽ vừa nâng niu, lau chùi chiếc mặt nạ Tuyết Phượng vừa nhìn vào bức họa vẽ hắn và nàng.

Triệu Bân chưa bao giờ hoài nghi về tình cảm mà Công chúa dành cho hắn.


Ngay cả khi một người biết cách giả vờ thì cũng rất khó có thể kiên trì đóng kịch cả một thời gian dài, ngay cả khi không có người khác ở bên như vậy.Công chúa Quỳnh Hoa.Triệu Bân cúi đầu nhìn thoáng qua bàn cờ vừa rồi.Thôi, một Công chúa bị chính người thân của mình vứt bỏ thì có thể tạo được sóng gió gì chứ?Tương lai, khi biểu muội vào phủ, nàng sẽ phải lấy thân phận quả phụ tái giá, tạm thời cũng chỉ có thể để biểu muội thiệt thòi làm trắc phi một thời gian trước đã.

Chính phi của các huynh đệ hắn đều có xuất thân không tầm thương, vì vậy để một Công chúa làm chính phi dĩ nhiên sẽ có lợi hơn là một góa phụ rồi.

Huống chi, chính phi của hắn lại tha hương gả xa, không có ai để nương tựa, càng tiện cho hắn bày bố.“Thanh Minh, mấy ngày nay phái người theo dõi Văn Lan Viện cho ta, nếu có gì dị thường thì lập tức báo cho bổn vương.”Hắn đã nắm chắc phần thắng, tính toán tất cả, giống như ván cờ này vậy, nhất định phải dồn các hoàng tử còn lại vào đường chết!*Trong Văn Lan viện.Công chúa Quỳnh Hoa gác bút, để nét mực trên tờ giấy trắng ráo lại.

Nàng trời sinh đã có bản lĩnh xem qua là nhớ, nếu không từ nhỏ cũng sẽ không được phụ hoàng liếc mắt một cái nhìn trúng, nhận nhiều sủng ái như vậy.“Thu Thủy,” Nàng nhẹ giọng kêu, “Ta vừa mới nhớ ra từng đặt một bộ trang sức bằng san hô đỏ ở Thạch Lệ Đào.


Ngươi cầm ngân lượng đi lấy về đi.”Công chúa đưa ngân phiếu cho Thu Thủy, chỉ với một cái động tác nhỏ là nàng đã khéo léo kẹp lá thư kia vào luôn trong mấy tờ ngân phiếu rồi.Thu Đồng mặt không đổi sắc, vội vàng ra phủ.Ám vệ nhận nhiệm vụ theo dõi nàng bám theo suốt một đường, nhưng chỉ thấy Thu Đồng ở Thạch Lệ Đào trả tiền rồi nhận lấy món đồ trang sức, sau đó chẳng nói một câu vô nghĩa đã lập tức hồi phủ luôn.

Bộ trang sức kia quả thật rất đẹp, khó trách Tề Vương phi lại nhớ thương đến vậy.Mặc cho ám vệ mắt sáng như đuốc cũng không thể phát hiện ra là, mới vừa rồi khi Thu Đồng tiếp nhận món đồ trang sức từ tay tiểu nhị, một mảnh giấy nhỏ đã vô tình rơi vào trong tay áo của đối phương.Những cơ sở ngầm mà Bắc Lăng sắp xếp ở Đại Triệu đều đã từ rất nhiều năm về trước rồi, dĩ nhiên sẽ không chỉ có mỗi một Ỷ Hà Lâu được.

Tiểu nhị kia từ nhỏ đã được đưa tới Đại Triệu, thế nên cho dù Triệu Bân có điều tra thế nào đi nữa, cũng không tài nào phát hiện được liên hệ của nàng ta và Bắc Lăng.Có một điều mà Triệu Bân đã không nhìn lầm, Bắc Lăng có tham vọng rất lớn với Đại Triệu, và một ngày nào đó sẽ ngóc đầu trở lại thôi.

Cái mà Bắc Lăng muốn, căn bản không đơn thuần chỉ là bí bảo đâu.Vẻ mặt Công chúa Quỳnh Hoa tràn đầy vui sướng mà mang thử bộ trang sức mới lấy về kia, chiếc trâm cài hoa bằng ngọc lục bảo khảm san hô quả là được chạm khắc sống động như thật.Quỳnh Hoa cụp mắt, lông mi đổ bóng như lông quạ, nàng nghĩ đến ván cờ vừa nhìn thấy ở thư phòng lúc nãy.


Ván cờ kia thoạt nhìn thì thắng bại đã định, quân đen sớm đã vây chặt quân trắng rồi.

Thế nhưng Quỳnh Hoa là người ngoài cuộc, lại liếc mắt một cái đã nhìn ra một đường sinh cơ.Nàng mỉm cười khen ngợi sự nhẹ nhàng của bộ trang sức mới nhận được, nhưng trong lòng lại không khỏi cười thầm, đáng thương cho Triệu Bân còn chưa từng phát hiện ra cổ thế lực vẫn đang âm thầm như hổ rình mồi này.*.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận