Sở Hàn nhìn Bạch Nhu Uyển sáng lấp lánh đôi mắt khóe môi câu lên.
"Ngươi cười cái gì!" Bạch Nhu Uyển bĩu môi, bực bội mắng.
Rõ ràng là giận mắng giọng nói chính lại mềm mụp, không có chút khí thế nào.
Đôi mắt nhỏ vì giận giữ mà nhuốm hơi nước.
Đáng thương vô cùng! Lúc này Bạch Nhu Uyển quả thực giống như một con thỏ nhỏ xù lông.
"Cười ngươi."
Khóe môi Sở Hàn vẫn dương cao, hắn trở lại sân tập.
Hiển nhiên biểu cảm của Bạch Nhu Uyển đã sâu sắc lấy lòng hắn.
"Sở ca hôm nay lại quan tâm đến đại tiểu thư." Một người nói, Sở Hàn quay sang thấy ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại nhòm ngó Bạch Nhu Uyển, không khỏi lạnh mặt.
"Lại nhìn móc con mắt của ngươi."
Kẻ kia rùng mình, vội cúi đầu.
Người bên cạnh thấy vậy vội giảng hòa:
"Đùa thôi, đùa thôi.
Đừng căng thẳng như thế"
"Hừ." Sở Hàn cầm lấy áo khoác, tùy tiện treo lên vai, bỏ đi.
Có thể thấy Sở Hàn cũng không dễ chọc, quả thật khiến những kẻ xung quanh nể sợ.
Rõ ràng hắn không cần phải làm gì nhưng chỉ cần đứng ở đó cũng khiến những kẻ khác tự lùi bước.
Bạch Nhu Uyển sau khi đã soát đủ sự tồn tại của mình cũng nhanh chóng mà li khai.
Không biết, còn tưởng đang vội chay kpi đâu.
"Hệ thống, Sở Hàn bị làm sao vậy?" Bạch Nhu Uyển có chút nghi hoặc mà hỏi.
Biểu hiện của Sở Hàn khác xa so với nguyên tác.
Rõ ràng nếu theo cốt chuyện, bị Bạch Nhu Uyển dây dưa khiến hắn cực kì chán ghét nàng.
Thậm chí trực tiếp coi nàng như không khí.
Bạch Nhu Uyển quả thực giống như một chú hề không hơn không kém, sau đó trực tiếp bị cho hạ tuyến cái loại này.
Sở Hàn có thể nói là giữ mình như ngọc, không có hứng thú với bất kì người nào.
Người duy nhất khiến cho Sở Hàn động dung chính là nữ chính Thẩm Minh Tuyết.
Nữ chính là học sinh chuyển trường.
Nàng ta vốn sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ là viên chức nhỏ, đủ ăn đủ sống.
Thẩm Minh Tuyết theo chân bố mẹ chuyển địa điểm công tác nới Hà thành.
Với thành tích ưu dị, nàng trực tiếp được chiêu sinh tới Phi Nhạn.
Ở đây nàng ta gặp được Sở Hàn.
Vốn ban đầu hai người không có giao thoa, một người cao ngạo như vương tử, một thiếu nữ với thân phận bình thường.
Dù Thẩm Minh Tuyết có thành tích học tập xuất sắc nhưng ở cấp 3 Phi Nhạn, nơi người ta đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu để được đặt chân, nàng ta cũng hiển nhiên trở nên không chớp mắt.
Ngoại hình của nàng ta xinh đẹp nhưng cũng không phải là xuất sắc.
Nếu so sánh với Sở Hàn quả thực chính là kém một mảng lớn.
Hai người chính là ở hai thế giới khác nhau.
Nhưng tác giả chính là cố ý kéo hai người họ đến với nhau.
Họ gặp nhau ở một nhà hàng xa hoa, nơi Thẩm Minh Tuyết làm thêm.
Còn lí do tại sao nữ chính lại làm thêm, chính là bởi vì học phí của Phi Nhạn cao đến dọa người.
Chỉ bố mẹ nữ chính làm việc là không đủ.
Vì vậy dẫn viễn cảnh nàng bị kẻ gian quấy rối, chàng như bạch mã hoàng tử xuất hiện, anh hùng cứu mĩ nhân.
Nam chính cảm thấy nữ chính thật khác biệt, kiên cường lại như một ánh dương nhỏ luôn hướng về phía trước.
Nữ chính dù ban đầu còn tì hiềm nhiều thứ nhưng cũng không kìm được mà động tâm.
Cuối cùng vượt qua những rào cản, đến với nhau.
Bạch Nhu Uyển nghĩ đến cốt chuyện lại không kìm được mà giật giật khóe miệng.
Không thể truyền thống hơn được nữa..
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh băng của của Sở Hàn, không hiểu sao nàng lại có chút tưởng tượng không nổi.
Rất khó để lắp ghép hình ảnh ấy vào trong cốt chuyện.
Quá cay mắt!
Có lẽ tình yêu che mù con mắt, khiến người ta thay đổi?
Bạch Nhu Uyển không biết.
Nhưng đó cũng không phải là vấn đề nàng quan tâm.
Việc của nàng là hoàn thành nhân vật sắm vai.
Song biểu hiện của Sở Hàn lại không khỏi khiến nàng băn khoăn.
"Có lẽ thực tế sẽ khác nguyên cốt chuyện một chút đi.." Không chỉ Bạch Nhu Uyển ngờ vực, hệ thống cũng mơ hồ.
Mọi thứ đều theo sát với nguyên cốt chuyện, đang triển khai rất tốt, theo tình hình này, nam nữ chính cũng sẽ sớm gặp nhau.
Nhưng biểu hiện của Sở Hàn cũng khiến nó phải đắn đo.
Nhưng nếu nói nam chính OOC thì cũng không phải.
Hệ thống không được can thiệp vào các thế giới, đây là quy tắc.
Có lẽ bây giờ ngoại trừ việc đề phòng thì nó cũng chẳng thể làm được gì hơn.
Bạch Nhu Uyển bị kéo xuống văn phòng giáo viên, ăn một đốn mắng của thầy Lưu.
Khuôn mặt uể oải.
Đại tiểu thư cao cao tại thượng, không sợ trời không sợ đất.
Nhưng đứng trước mặt người thầy giáo này lại sợ hãi đến không được.
Thầy Lưu không chỉ là bạn thân của cha Bạch Nhu Uyển mà với nàng ông còn là trưởng bối, có thể coi là nhìn nàng từ bé đến lớn.
Ông quả thực là coi Bạch Nhu Uyển như tiểu bối trong nhà.
Ông luôn khẳng định tri thức thay đổi thế giới, vì vậy ông luôn cố gắng đốc thúc Bạch Nhu Uyển học tập.
Quan tâm còn hơn cả cha mẹ của nàng.
Nhưng Bạch Nhu Uyển quả thực hết cứu, đặc biệt là môn lí!.