Chu Lâm Lâm nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu không phải anh Tần Thanh học giỏi , năm nào cũng nhận được học bổng cả vạn tệ, Thẩm Minh Thục đã chẳng cho anh ấy học lên cấp hai hay cấp ba.”
Tần Quảng Nguyên nghe không nổi nữa, giọng nói cực kỳ âm u: “Mấy thứ này đừng lấy nữa, về nhà ông nội sẽ mua đồ mới cho con.
Đi thôi.”
Tần Thanh siết chặt dây ba lô.
Cơ Lan nhẹ nhàng nắm tay con trai, sau đó từ từ lấy ba lô trong tay cậu, ném lên giường thép.
“Con à, chúng ta về nhà thôi.” Bà nghẹn ngào nói nhỏ.
Tần Thanh gật đầu, nhưng không đi ra ngoài cửa, cậu lại tiến đến bên Cơ Minh Đường, đỡ cánh tay của ông: “Con sẽ đi cùng ông.” Cậu vĩnh viễn biết ai là người cần sự chăm sóc nhất trong gia đình.
Cơ Minh Đường cuối cùng không thể kìm nén được bi thương nữa, nhìn vào khuôn mặt giống bà xã mình đến sáu bảy phần, nước mắt lăn dài.
“Nếu như tìm được con sớm hơn thì tốt biết bao.
Con à, mấy năm nay con đã chịu đựng nhiều khổ cực rồi!”
Lẽ ra họ đã có thể tìm ra sự thật sớm hơn.
Ngay từ khi Tần Thanh 12 tuổi, Thẩm Minh Thục đã biết chân tướng.
Nhưng vì tương lai của Tần Tử Thật, bà ta đã che giấu suốt mười mấy năm! Trong thời gian đó, bà không ngừng áp bức và ngược đãi cháu ngoại của mình!
Bi thương nhanh chóng bị ngọn lửa giận dữ thiêu đốt, ánh mắt Cơ Minh Đường trở nên âm u khi ông nhìn lướt qua Thẩm Minh Thục, đồng thời biểu hiện sự chán ghét đối với Tần Tử Thật.
“Đi thôi, cái nhà này cũng không cần quay trở lại nữa!” Cơ Minh Đường nắm chặt tay cháu ngoại, trầm giọng nói.
Thẩm Minh Thục càng lùi sâu hơn sau lưng Tần Tử Thật.
Tần Tử Thật cười gượng gạo, cảm thấy như đang che chắn cho hai củ khoai nóng bỏng chứ không phải mẹ và em gái mình.
Tần Quảng Nguyên và Cơ Lan vội vàng theo sau, vây quanh Tần Thanh, không ngừng an ủi.
Tần Hoài Xuyên cũng không còn giữ được vẻ mặt vui vẻ, liếc Tần Tử Thật một cái rồi trầm giọng nói: “Đi thôi!”
Thấy cha mình vẫn sẵn lòng chào đón mình, Tần Tử Thật âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc gần đi, Thẩm Minh Thục nắm chặt lấy tay áo anh không chịu buông, miệng không ngừng gọi “con trai, con trai” ,Tần Bảo Nhi cũng nói anh ở lại vài ngày để bồi đắp tình cảm.
Tần Tử Thật tức đến bật cười.
Bồi dưỡng tình cảm với hai người ? Tần gia biết chuyện sẽ phản ứng ra sao? Sợ là ở lại đây rồi, họ sẽ không cho phép anh quay lại nữa .
Hiện tại, Tần gia một chút cũng không muốn còn chút liên quan nào với Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi.
Cuối cùng, Tần Tử Thật vẫn rời đi.
Thẩm Minh Thục cũng hiểu, nếu cố giữ con trai lại, sẽ không có phần tài sản nào của Tần gia dành cho anh.
Bà ta đã nhẫn nhịn suốt mười mấy năm, tất nhiên có thể tiếp tục nhẫn nhịn thêm nữa.
Trên chiếc siêu xe dài, Tần Thanh ngồi cùng Cơ Minh Đường và Tần Quảng Nguyên, đối diện với Tần Tử Thật.
Tần Hoài Xuyên ngồi cạnh Tần Tử Thật.
996 ngồi xổm dưới đất, dùng móng vuốt béo tròn mập mạp lay cánh cửa tủ lạnh.
Nếu không phải Chu Lâm Lâm tìm được hai ông cụ trước , giúp họ chủ động nhận người thân, nói không chừng Tần Hoài Xuyên sẽ không bao giờ tới tìm Tần Thanh.
Dù sao thì Tần Tử Thật cũng là người thừa kế mà ông đã tỉ mỉ bồi dưỡng suốt hơn hai mươi năm qua, hiện giờ cũng đã đạt được những thành tựu đáng tự hào.
Từ bỏ Tần Tử Thật thực sự là một sự tiếc nuối lớn.
Nhưng quan điểm của hai ông cụ lại khác.
Với họ, huyết thống là quan trọng nhất.
Vị trí người thừa kế của Tần Tử Thật có thể ngồi được hay không còn chưa chắc chắn đâu.
Tần Tử Thật nở một nụ cười thân thiện với Tần Thanh, như thể không có khúc mắc gì với cậu.
Tần Thanh cũng mỉm cười đáp lại, khuôn mặt tuấn tú của cậu bừng sáng, đôi mắt đào hoa phát ra ánh sáng lấp lánh động lòng người.
Bởi có ánh sáng tươi đẹp ấy làm không gian u ám của chiếc xe bỗng nhiên sáng bừng lên.
Cơ Minh Đường nhìn nụ cười quen thuộc ấy, nước mắt lại lăn dài.
Đây chính là cháu ngoại ruột thịt của ông! Đây mới là người thừa kế huyết mạch của vợ ông!
Ông gắt gao nắm chặt tay Tần Thanh, nghẹn ngào nói: “Trở về đến nhà, ông sẽ đưa con đi thăm mộ bà ngoại.
Nhìn thấy con, bà ấy nhất định sẽ rất vui.”
Tần Thanh cũng siết chặt tay ông cụ, mỉm cười gật đầu.
Cậu không nói thêm lời nào, càng không thân thiết gọi ông là “ông ngoại,” mà chỉ nhẹ nhàng vỗ về đôi bàn tay già nua đầy nếp nhăn của ông.
Nhưng an ủi như vậy cũng đủ rồi.
Cơ Minh Đường âm trầm liếc nhìn Tần Tử Thật, trong lòng quyết tâm khi trở về sẽ sửa di chúc.
Mọi thứ của Cơ gia sẽ thuộc về Tần Thanh, không ai có thể tranh giành được.
Tần Tử Thật vẫn giữ nụ cười ôn hòa, nhưng cơn sóng dữ, hỗn loạn và khó chịu đang cuộn trào trong lòng anh.
Thái độ thay đổi của Cơ Minh Đường, làm sao anh có thể không nhận ra? Cơ gia chỉ có hai người con gái, không có con trai, tài sản đáng lẽ ra phải thuộc về anh – cháu ngoại lớn nhất.
Nhưng giờ đây, tình hình hoàn toàn khác.
Còn cả Tần gia nữa…
Tần Tử Thật nhìn sang Tần Hoài Xuyên với khuôn mặt lạnh lùng, nụ cười trên khóe môi đang dần phai nhạt.
996 lôi ra từ tủ lạnh một lon Coca, uống ừng ực rồi nâng cái bụng tròn vo, gối mình dưới chân Tần Thanh, vui sướng khi thấy người ta gặp họa nói: “Meow, ta có tin không vui đây.
Ngươi bừa bãi nhận tổ quy tông, về sau những cốt chuyện liên quan đến Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi, ngươi sẽ không nhận được nửa điểm tích phân nào đâu”
Tần Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, không phản ứng .
996 trừng mắt liếc nhìn, tiếp tục nói: “Ngươi là nam phụ, suất diễn vốn đã ít, giờ lại còn mất thêm cốt chuyện về Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi, ngươi sẽ càng nhận được ít điểm tích phân hơn.
Nếu chúng ta muốn phá vỡ chuỗi tuần hoàn này để thực hiện nhiệm vụ tiếp theo, ngươi sẽ cần phải nộp 200 điểm tích phân phí xuyên qua.
Không có điểm tích phân, ngươi sẽ bị gửi trả về.
Ngươi biết hậu quả của việc bị gửi trả về chứ?”
Cuối cùng, Tần Thanh cúi đầu nhìn con mèo béo.
Hắn đương nhiên biết bị đưa trở về sẽ có kết cục gì.
Trong tình trạng thân thể và linh hồn đều rách nát như hiện tại, chỉ còn duy nhất con đường chết.
"Ngươi đừng mơ mà gặp lại người trong lòng nữa," 996 đắc ý mà quẫy đuôi.
"Đây chính là cái giá phải trả khi không nghe lời!"
"Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi có nhiều cốt truyện như vậy sao?" Tần Thanh hỏi.
996 giơ móng vuốt bụ bẫm lên, lướt qua trí não.
"Ít nhất mười tình tiết, tổng cộng là một trăm điểm tích phân, không hề ít đâu.
Sao hả, có phải ngươi tiếc rồi phải không?"
Tần Thanh khẽ cười hỏi: "Tình tiết tiếp theo liên quan đến họ là gì?"
996 kiểm tra trí não một lúc rồi đáp: "Là ngươi giúp hai người mua một căn biệt thự lớn."
Sau tất cả những gì đã xảy ra, trở về với cha mẹ ruột, nhưng vẫn như trước kia cam tâm tình nguyện làm ATM cho Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi.
Chủ nhân thân thể này thật sự quá ngốc.
Cậu càng chiều chuộng dung túng hai người này, thì lại càng đẩy cha mẹ ruột ra xa và càng khiến gia tộc bất mãn.
Nếu thực sự đi theo cốt truyện này, Tần Thanh có thể tưởng tượng được tương lai của mình sẽ thế nào.
Và cũng chính vì mắc kẹt trong hoàn cảnh như thế, cậu ấy cuối cùng đã từ bỏ mạng sống của mình, phải không?
Tần Thanh thở dài trong lòng: "Lòng tham của con người là vô đáy, mua xong biệt thự cao cấp, chẳng phải tình tiết tiếp theo sẽ là mua siêu xe sao?
Sau đó cốt truyện tiếp theo là tìm cho Tần Bảo Nhi một công việc tốt? Rồi lại giúp cô ta tìm một người bạn trai phú nhị đại? Và cứ thế, mỗi tháng phải chu cấp hàng chục, thậm chí hàng trăm vạn tiền tiêu vặt? Lòng tham này chỉ càng lúc càng sâu, không có đáy để lấp đầy."
996 nhìn kịch bản, rồi lại nhìn Tần Thanh, kinh ngạc đến tròn mắt.
Meow, con bướm nhỏ này nói trúng phóc hết luôn! Tất cả những tình tiết liên quan đến Thẩm Minh Thục và Tần Bảo Nhi chỉ xoay quanh việc đòi hỏi từ Tần Thanh.