Tần Thanh đưa hai chai nước lạnh cho một nữ khách hàng, tặng kèm nụ cười ôn nhu, rồi mới quay đầu nhìn về phía người vừa gọi.
Đó là một người đàn ông trung niên dáng người vạm vỡ, tướng mạo xấu xí, ánh mắt hung dữ, đầu trọc.
Ông ta để lộ vai trần, cánh tay đầy những hình xăm rực rỡ, thoạt nhìn đã biết không phải người dễ chọc.
Mấy người đàn ông ngồi cùng bàn với ông ta đều mang vẻ ngoài giang hồ, lúc này tất cả đều không có ý tốt nhìn Tần Thanh.
“Đừng qua đó, họ đã uống say rồi, sẽ gây chuyện đấy,” nữ khách hàng vừa gọi hai chai bia nhỏ giọng khuyên .
“Đây là cốt truyện điểm then chốt ! Nhanh nhanh, qua đó đi!” 996 lo lắng thúc giục, vì nó suýt chút nữa còn tưởng cốt truyện sẽ loạn sạch.
Tần Thanh đương nhiên biết trong mắt những người kia ánh lên sự ác ý và trêu chọc, nhưng vẫn cười trấn an nữ khách, rồi từ từ bước tới.
Nếu đã đến lúc phải đối mặt, thì phải sẵn sàng đối diện với mọi thứ…
“Đại ca, xin hỏi có phải tất cả bia trên bàn đều muốn mở không?” Tần Thanh lấy dụng cụ mở chai ra, lễ phép hỏi.
“Tất cả đều mở! Một hai chai làm sao đủ !” Người đàn ông đầu trọc xỉa tăm, miệng đầy răng vàng, phun ra hơi rượu nồng nặc.
Tần Thanh vừa mở bia trên bàn vừa quan sát kỹ mọi người, đặc biệt chú ý đến tấm thẻ kim loại đeo trước ngực người đàn ông đầu trọc.
Tấm thẻ có khắc họa một cách tinh tế chân dung một cô bé, chỉ khi phản chiếu ánh sáng mới thấy rõ.
“Đại ca, bia đã mở xong, mời các ngài từ từ uống.” Tần Thanh nói, đứng thẳng dậy.
“Uống xong chai này rồi hãy đi!” Người đàn ông đầu trọc túm lấy tay Tần Thanh.
Đồng bọn của ông ta dùng sức đập mạnh một chai bia lên bàn, tạo ra âm thanh vang lớn hét lên: “Không chỉ phải uống xong, mà phải uống hết!”
“Đúng vậy, uống hết! Biểu diễn cho chúng ta xem đi!” Những người ngồi cùng bàn đều vỗ tay, tiếng cười tràn đầy ác ý.
Các thực khách xung quanh bắt đầu chú ý, lộ ra sự lo lắng.
Giang ca nhanh chóng chạy đến, cười nịnh nọt, lấy lòng nói: “Các vị đại ca, để tôi uống thay Tiểu Tần! Nào nào, để tôi kính các ngài!”
“Mày là cái gì? Tao có bảo mày uống đâu?” Người đàn ông đầu trọc khinh thường nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Giang ca, sau đó túm lấy cổ áo Tần Thanh, ác ý nói: “Tao ghét nhất loại mặt trắng như mày! Nhìn như đàn bà, thật ghê tởm! Tao nói cho mày biết, chai bia này mày không uống cũng phải uống!”
Giang ca dùng tay áo lau đi nước bọt thúi hoắc trên mặt, định khuyên can, nhưng rồi lại không dám.
Vài thực khách xung quanh đã đứng lên, sốt ruột trong lòng lo lắng nhìn về phía Tần Thanh.
Dạ dày Tần Thanh vẫn còn đau, giờ lại bị siết chặt cổ, khiến cậu khó thở, tầm mắt mờ dần, sắp ngất đi.
996 cảm thấy ý thức của Tần Thanh dần mơ hồ, liền vội vàng dùng móng cào cào ống quần cậu, thúc giục: “Nhanh chóng từ chối! Dù có đánh nhau cũng đừng uống rượu của hắn!”
Chỉ có như vậy mới có thể làm đối phương tức giận , sau đó gây ra thảm án.
Mồ hôi lạnh chảy đầy trán Tần Thanh, mắt cậu mở rồi khép, giằng co giữa sự tỉnh táo và mê mang.
Cậu đã không còn sức để diễn tiếp cốt truyện này.
“Ngươi vẫn muốn gặp người đó sao? Ngươi còn muốn hỏi hắn một câu chứ?” 996 tung đòn sát thủ.
Ánh sáng nhạt dần tụ lại trong mắt Tần Thanh, cậu nghiến răng, vô cùng khó khăn mà mở miệng: “Xin lỗi, ta không thể uống chai bia này với ngài.”
Người đàn ông đầu trọc giận đến đỏ cả da đầu, cười lạnh: “Không uống à? Tao sẽ rót cho mày!”
Ông ta cầm một chai bia định đổ vào miệng Tần Thanh.
Nước lạnh là kẻ thù của loét dạ dày.
Khi axit và cồn kích thích, cơn đau dạ dày có thể dẫn đến xuất huyết, mà xuất huyết cấp tính có thể gây ch·ết người.
Các thực khách xung quanh la hét ngăn cản, thậm chí có người nói sẽ gọi cảnh sát, nhưng người đàn ông đầu trọc vẫn phớt lờ, chỉ gắt gao siết lấy Tần Thanh, định dùng chai bia cạy miệng hắn.
Tần Thanh run rẩy vươn tay, chạm vào tay người đàn ông đầu trọc.
“Ta không uống, ngài cũng đừng uống,” Cậu thở hổn hển, từng chữ gằn xuống.
Người đàn ông đầu trọc cười lạnh: “Ha! Mày còn dám ra lệnh cho tao!” Ông ta tránh tay Tần Thanh, lại định nhét chai bia vào miệng cậu.
“Nếu ngài uống say, con gái ngài sẽ sợ hãi,” Tần Thanh suy yếu nói.
Người đàn ông đầu trọc ngẩn người, ngữ khí nghi hoặc: “Sao mày biết tao có con gái?”
“Ngài đeo bức chân dung của con gái mình trước ngực, ta đã thấy.
Cô bé năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn qua chỉ khoảng ba bốn tuổi? Cả ngày không gặp ba, chắc hẳn bé rất nhớ ngài.
Vợ ngài có lẽ phải dỗ bé ngủ, nhưng bé nhất định sẽ lắc đầu, đợi ba về.
Vậy nên ngài đừng uống, về sớm với con gái đi, bé còn đang đợi ngài.”
Khi nói những lời này, Tần Thanh cảm nhận rõ ràng rằng người đàn ông đang từ từ buông tay khỏi cổ áo mình.
Ông ta đã xúc động.
Mang theo chân dung con gái bên người, người đàn ông này nhất định rất yêu con mình.
Tần Thanh sở hữu đôi mắt hiểu rõ lòng người, nên cậu biết làm cách nào để bình ổn cơn giận.
Giờ này cậu chỉ cần gợi lên sự lương thiện trong đối phương.
“Đại ca, sao ngài phải làm khó ta? Ba ta đã mất từ lâu, ta ra ngoài làm công từ hồi cấp hai, không có tiền học đại học, trong nhà còn có mẹ già yếu và em gái cần nuôi dưỡng.
So với ngài, ta chẳng là gì.
Ngài có vợ con, có nhà cửa, có địa vị, còn ta thì tay trắng.
Nếu không phải thật sự hết cách, ai lại muốn chịu khổ như vậy?”
Tần Thanh cười buồn, mắt đỏ hoe.
Lấy việc sỉ nhục người khác làm thú vui, chỉ đơn giản để thỏa mãn một chút cảm giác ưu việt mà thôi.
Cảm giác ưu việt của người đàn ông đầu trọc quả nhiên được thỏa mãn bởi những lời nói đó.
Ông ta buông cổ áo Tần Thanh, khuôn mặt dữ tợn bỗng trở nên ôn hòa: “Được rồi, mày đi đi, tao không làm khó mày nữa.”
Người đàn ông đầu trọc buông chai bia, cảm thấy không còn hứng thú, phất tay xua Tần Thanh đi.
Tần Thanh cúi người cảm ơn, sau đó đứng dậy vuốt phẳng chiếc áo sơ mi, rồi từ tốn đi về phía bàn khác.
996 ngồi xổm một bên, mắt tròn xoe nhìn cảnh tượng này.
Meo , meo, meo? Sao lại không có chuốc rượu? Sao không có đánh nhau? Sao không có cơn thịnh nộ? Kịch bản không phải viết thế này mà!!!!
Nhưng không sao, khi nữ phụ xuất hiện, mâu thuẫn sẽ lại leo thang! 996 cúi đầu xem lại kịch bản, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tần Thanh lại mang rượu đi giữa thực khách đông đúc.
996 nhanh chóng nhảy lên một bàn ăn lén lấy một con cá nướng.
"Ủa? Cá nướng của ta đâu rồi? Vừa nãy còn đây mà!" Một thực khách ngạc nhiên la lên.
"Ở đây! Cậu thật sự ăn hết luôn đấy à ! Con cá bị cậu gặm đến nỗi sạch trơn, chẳng còn chút thịt nào." Người bạn đi cùng của anh ta dùng mũi chân đá bộ xương cá hoàn toàn sạch trơn từ dưới bàn.
Thực khách nhìn bộ xương cá với vẻ bối rối, trong khi 996 đã nhanh chóng xoa sạch miệng nhỏ đuổi theo Tần Thanh.
"Sao vừa rồi ngươi không làm cái đầu trọc kia nổi giận? Ngươi đã phá hỏng cốt truyện rồi!" Nó thở phì phì phẫn nộ chỉ trích.
"Kịch bản đã viết như thế nào?" Tần Thanh vừa sử dụng ý niệm để giao tiếp với 996, vừa phục vụ rượu cho khách.
996 không nhận ra mình đang bị dụ tiết lộ tin tức , nó liếc nhìn kịch bản nói: "Kịch bản viết rằng ngươi phải từ chối uống rượu với cái tên đầu trọc kia."
"Vậy ta đã làm đúng rồi."
Tần Thanh nhanh chóng nắm lấy tay một thực khách sắp làm đổ ly rượu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nâng tay lên một chút, cẩn thận không làm bẩn quần áo mất."
996, bị bỏ qua hoàn toàn, tức giận đến đầu bốc khói trắng nhưng không thể làm gì được.
Tần Thanh quả thực đã diễn theo kịch bản, nhưng kết quả hoàn toàn trái ngược!!!
"Không đúng! Ngươi không làm cái đầu trọc nổi giận, ngược lại còn làm hắn thương cảm ngươi!" 996 cảm thấy mình đã bắt được lỗi của Tần Thanh, giọng nó trở nên gay gắt.
"Kịch bản có quy định lời thoại không?"
Tần Thanh buông tay thực khách kia, nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, có lẽ tôi đã không giúp được ngài."
Người thực khách là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, chưa từng gặp người đàn ông nào tuấn tú như Tần Thanh, hắn chưa từng thấy ai có vẻ đẹp cổ điển thanh tao và ôn nhu như vậy.
Anh ta đỏ mặt lúng túng nói: "Không không, không sao.
Ly rượu là do ta làm đổ, vốn dĩ là lỗi của ta."
"Trời ơi, ngươi đang thẹn thùng à? ngươi là trai thẳng mà!" Bạn của anh ta bên cạnh cười đùa ồn ào.
Thanh niên càng đỏ mặt hơn, liếc nhìn Tần Thanh một lần nữa rồi vội cúi đầu.
996 lắc đầu: "Không có lời thoại cụ thể, chỉ có cốt truyện thôi.
Thiên Đạo đã sắp đặt vận mệnh, làm sao chi tiết đến mức quy định lời thoại? Chủ Thần chỉ có thể vạch ra một đường vận mệnh chung."
Tần Thanh nhẹ giọng cười, tiếng cười ấm áp như rượu vang.
Câu trả lời này quả nhiên nằm trong dự đoán của hắn.
Thanh niên kia tưởng rằng Tần Thanh đang cười mình, nhanh chóng ngẩng lên nhìn cậu, hai tai cũng đỏ bừng.
Giọng của người này dễ nghe đến mức khiến người ta rung động, nụ cười cũng thật quyến rũ...
Mấy người bạn của hắn càng chọc ghẹo thêm.
Tần Thanh cúi người, nói: "Xin ngài đợi một chút, tôi sẽ quay lại ngay."
Hai phút sau, Tần Thanh quay lại với một chai dung dịch tẩy rửa và khăn ướt, nhẹ nhàng nắm lấy tay của thanh niên, cẩn thận dùng khăn tẩy rửa vết bẩn dầu mỡ trên tay áo của anh ta.
Khuôn mặt của Tần Thanh gần ngay trong gang tấc, bởi vị tập trung mà trông càng tuấn tú và ôn nhu.
Mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng quanh cậu...
Bất tri bất giác, mọi người ngồi xung quanh bàn bỗng dưng an tĩnh hoàn toàn.
Thanh niên bị Tần Thanh nắm tay, trái tim đập loạn nhịp, ánh mắt nhìn chăm chú Tần Thanh cũng không thể rời khỏi .