Chu Lâm Lâm thân thể sợ hãi đến cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tần Thanh, trong mắt tràn đầy nước mắt
Tần Thanh dùng tay trái sạch sẽ xoa đầu cô, một lần nữa trấn an: “Không sao đâu.”
Được người nọ bảo vệ như vậy, người ấy còn ôn nhu kiên nhẫn an ủi cô, thậm chí người an ủi còn đang bị thương nặng...
Cuối cùng, Chu Lâm Lâm không thể kìm nén, òa khóc, run rẩy nắm lấy tay trái không bị thương của Tần Thanh, lo lắng kêu lên: “Đi, ta sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay! Gọi cấp cứu đi! Ai giúp tôi gọi cấp cứu? Ta đã uống rượu, có ai chưa uống rượu không? Lái xe giúp ta!”
Cô hoảng loạn cầu cứu nhìn xung quanh.
Mấy người bạn phía trước vội rút điện thoại gọi cấp cứu, thậm chí đề nghị lái xe đưa Tần Thanh đến bệnh viện.
Trong lòng họ vô cùng hối hận.
Nếu sớm biết Tần Thanh sẽ xông lên cứu người, bọn họ đã không đứng đó một bên xem náo nhiệt.
Tần Thanh, dù bị thương nặng, lại bình tĩnh hơn bất kỳ ai.
Cậu nhờ chủ quán chợ đêm đưa một đoạn dây thừng để buộc chặt cổ tay phải cầm máu.
Sau đó cậu xin một chiếc khăn sạch quấn bàn tay đầy máu lại.
Liếc nhìn xung quanh thấy có người lớn đưa trẻ nhỏ đi ăn khuy, cậu còn nhịn đau nhắc nhở: "Các em nhỏ không nên xem đâu." Dứt lời, cậu lại mỉm cười dịu dàng, sau đó nhờ Giang ca lấy cho một chiếc áo khoác để che đi cánh tay phải đang đẫm máu.
Khi sắp rời đi, cậu nhìn về phía người phụ nữ kia, giọng ôn hòa: "Cô cũng nên đến bệnh viện.
Trước tiên hãy điều trị vết thương, rồi mọi chuyện sau này sẽ tính."
Người phụ nữ bỗng nhiên òa khóc.
Sự tức giận, sợ hãi, và hỗn loạn đã qua đi.
Khi đối mặt với một Tần Thanh dịu dàng và điềm tĩnh như vậy, cuối cùng cô ấy cũng bộc phát hết mọi cảm xúc tiêu cực.
Người chồng say vội vàng đứng dậy, quỳ xuống đất liên tục dập đầu xin lỗi Tần Thanh.
Nếu vết thương của Tần Thanh nghiêm trọng, hắn chắc chắn sẽ phải ngồi tù.
Tần Thanh tránh khỏi người chồng say rượu, đưa vài tấm danh thiếp của tài xế cho bạn bè của cặp đôi đó, bảo họ đưa hai vợ chồng đến bệnh viện.
Cuối cùng, cậu mới cùng Chu Lâm Lâm rời đi.
Chu Lâm Lâm vừa đi vừa lau nước mắt, ngoài miệng liên tục trách móc: "Họ đâm vào tay anh, sao anh còn lo cho họ làm gì? Anh quá tốt bụng như vậy sẽ bị bắt nạt chết!"
Giờ phút này, cô hoàn toàn không quan tâm đến việc Chu Vũ Nhu kéo mình ra để che chắn cho ả, mà chỉ lo lắng cho thương thế của Tần Thanh.
Việc xử lý Chu Vũ Nhu sau này vẫn còn rất nhiều thời gian.
Chu Lâm Lâm quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn Chu Vũ Nhu, người vẫn đang bàng hoàng, sau đó mới nhanh chóng giúp đỡ Tần Thanh lên chiếc xe thể thao.
Một thanh niên áo tay áo dính bẩn cũng nhanh chóng nhảy lên xe, đạp mạnh chân ga và phóng đi.
996 cũng kịp thời nhảy vào xe, tức giận đến mức kêu meo meo liên tục.
"Meo bảo ngươi cứu Chu Vũ Nhu, sao ngươi lại cứu Chu Lâm Lâm? Ngươi đảo lộn kịch bản hết mất thôi! Meo đau đầu quá, đau đều quá!" 996 ôm đầu nhỏ lăn lộn trong xe.
Tần Thanh mồ hôi lạnh ướt đẫm người, nhắm mắt lại dần rơi vào hôn mê.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cậu cố gắng nói với Chu Lâm Lâm và thanh niên kia: "Ta ngủ một chút, các ngươi đừng lo lắng."
Dù rơi vào tình trạng chật vật, cậu vẫn dùng sự ôn nhu của mình để bảo vệ những người bên cạnh.
Chu Lâm Lâm suýt nữa thì bị hù chết khiếp, hoảng sợ khóc lóc trong xe kêu cứu mạng, thanh niên vội vàng gọi cảnh sát cầu cứu.
Dưới sự hướng dẫn của các xe cảnh sát, hai người họ đã dùng tốc độ nhanh nhất đưa Tần Thanh đến được bệnh viện .
Sáng hôm sau, Tần Thanh tỉnh dậy từ trên giường bệnh, bên cạnh là Chu Lâm Lâm với khuôn mặt tiều tụy.
"Anh tỉnh rồi?" Cô vui mừng nói, "Ta mua cháo trắng và bánh bao cho anh, để ta đút cho anh nhé."
"Tay của ta..."
Tần Thanh nghiêng đầu nhìn tay phải đang bó bột của mình.
"Gân tay của anh bị chặt đứt, nhưng bác sĩ đã nối lại hoàn hảo rồi.
Không sao đâu, đừng quá lo lắng." Chu Lâm Lâm miễn cưỡng cười nói.
"Ngươi không cần giấu ta, ta có thể cảm nhận được." Tần Thanh ngồi dậy nửa người, cực kỳ bình tĩnh nói.
Khi lao lên cứu Chu Lâm Lâm, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Chu Lâm Lâm đỏ cả mắt, cúi đầu né tránh ánh mắt ôn nhu của Tần Thanh, nghẹn ngào nói: "Bác sĩ nói tay của anh bị thương rất nặng, dù có nối lại, ngón tay cũng không còn linh hoạt như trước nữa.
Thật xin lỗi, do ta làm hại anh, đều là lỗi của ta."
Chu Lâm Lâm che mặt khóc nức nở, tự trách và áy náy vì trừ bỏ ông bà ngoại, Tần Thanh là người đối xử với cô tốt nhất, người tốt như vậy cũng phải chịu tổn thương vì cô.
Tay của Tần Thanh đẹp như vậy, Ngón tay thon dài tinh tế, khớp xương rõ ràng, ngón tay mượt mà như ngọc.
Hiện tại nhìn xem, nhìn xem....
Chu Lâm Lâm buồn bã khóc nức nở, tiếng khóc còn nhỏ vụn biến thành gào khóc.
Tần Thanh bất đắc dĩ chỉ đành xoa đầu cô gái nhỏ, an ủi cô.
Cậu cực kỳ kiên nhẫn, dường như sự ôn nhu vô tận bao dung lấy Chu Lâm Lâm cũng khiến cô ấy bớt áy náy phần nào.
996 ngồi xổm bên đầu tủ, trợn mắt há hốc miệng.
Kịch bản là viết như vậy hả? Đáng lẽ ra buổi sáng hôm nay người ngồi bên mép giường khóc phải là Chu Vũ Nhu mới đúng.
Sau khi ăn sáng xong, Tần Thanh kiên quyết muốn xuất viện.
Chu Lâm Lâm không thể thuyết phục cậu, đành phải đưa cậu về nhà, còn ước hẹn rằng sẽ cùng đi tái khám mỗi lần kiểm tra sau này.
"Tần Thanh, mẹ anh có phải mẹ ruột không?" Nhìn thấy Tần Thanh bước xuống xe, Chu Lâm Lâm muốn níu kéo liền không lựa lời hỏi.
"Câu này có ý gì?" Tần Thanh đang chuẩn bị mở cửa xe, liền dừng lại, trong mắt ánh lên một tia sáng.
"Đêm qua, ta dùng điện thoại của anh để gọi cho mẹ anh, báo với bà ấy rằng anh bị thương rất nặng.
Nhưng bà ấy mở miệng chỉ hỏi một câu: Chi phí phẫu thuật có đắt không?" Chu Lâm Lâm nhíu mày không hài lòng.
"Ta đã nói với bà ấy rằng mình sẽ chi trả hết chi phí, bảo bà ấy đến bệnh viện ngay lập tức, nhưng bà ấy vẫn không đến! Tần Thanh, mẹ anh có phải là mẹ ruột không vậy?"
Tần Thanh cười suy tư.
Sau khi tiếp nhận ký ức của chủ nhân cơ thể này, cậu đã sớm cảm thấy có điều không ổn.
Cậu cúi đầu nhìn cánh tay phải bó bột của mình , như có suy nghĩ riêng : "Nếu bà ấy không phải mẹ ta, thì còn có thể là ai?"
Chu Lâm Lâm miết môi nói: "Cũng đúng, không phải cha mẹ nào cũng yêu con cái của họ.
Ba mẹ ta cũng thế.
Ta cả đêm không về nhà, họ cũng không gọi một cuộc điện thoại nào hỏi thăm."
"Vậy ngươi có gọi điện cho họ không?" Tần Thanh hỏi ngược lại.
"Không có.
Gọi cho bọn họ còn khiến họ cảm thấy ta phiền phức." Chu Lâm Lâm bực bội nhíu mày.
"Vậy về sau ngươi có thể thử gọi cho họ, báo cáo hành tung của mình.
Có lẽ họ quan tâm đến ngươi, nhưng lại lo lắng sẽ làm phiền ngươi khiến ngươi khó chịu." Tần Thanh nhẹ nhàng khuyên bảo, rồi mở cửa xe bước xuống.
"Tạm biệt." Cậu hơi cúi người, mỉm cười chào.
996 đang nép dưới ghế cũng vội vàng nhảy ra theo.
"Tạm biệt." Chu Lâm Lâm vẫy tay đầy lưu luyến, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng nói: "Tần Thanh, anh là người có nhóm máu gấu trúc hiếm có, về sau ngàn vạn lần đừng để bị thương nữa.
Đêm qua bác sĩ đã vất vả lắm mới tìm được nguồn máu cho anh!"
Tần Thanh ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu, "Được, ta biết rồi."