Trong tiếng người ồn ào, khuôn mặt của Trình Hân đỏ bừng, ấp úng nói một tiếng "Ừm! "
Giang Khởi Vân lại cúi đầu hôn bạn gái mới của mình, khi thoáng liếc qua, nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt đến không còn chút máu.
Cô gái ấy đứng lẻ loi ở bên ngoài đám người, dường như linh hồn đã bị rút cạn, giống như rối gỗ mở to cặp mắt xinh đẹp, rồi một làn hơi nước mỏng manh dâng trào, ngưng tụ thành từng giọt trong suốt, từ má hồng lăn xuống thành từng giọt lớn hơn.
Khoảnh khắc đó, Giang Khởi Vân chỉ cảm thấy, trái tim mình quặn đau đến xé lòng.
Học sinh xung quanh thấy cảnh tượng này, đột nhiên nhận ra mình không cười nổi.
Một bên rõ ràng là nụ hôn ngọt ngào như mật, còn một bên kia, lại là nước mắt tuôn rơi, tâm như tro tàn.
Lâm Lang đang khóc, nhưng trong lòng lại cười.
Em trai đáng yêu của chị ơi, phải cẩn thận đấy nha, nanh vuốt của quỷ Satan đã trườn lên chiếc cổ yếu ớt nhất của em rồi.
Đám người đang huyên náo giờ lại yên ắng lạ thường.
Ở trong tầm mắt của mọi người, một chàng trai sắc mặt lạnh lùng đi lên phía trước, dùng khăn tay mềm mại nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Lâm Lang, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, tựa như đối đãi trân bảo hiếm có trên đời.
"Chúng ta đi thôi.
"
Anh dắt tay cô gái, dịu dàng nhưng lại không cho chối từ.
Cô gái như người đuối nước nắm được cọng rơm cứu mạng, cả cơ thể dán chặt vào chàng kỵ sĩ vì mình mà đến này.
Trên nét mặt dịu dàng của cô lộ rõ sự quyến luyến sâu đậm.
Thiếu niên bỗng sững sờ.
Cậu đã sống thân thiết với cô suốt bảy năm trời, nhưng trước giờ chưa hề thấy biểu cảm như thế trên khuôn mặt cô.
Thật đau lòng.
Lồng ngực như bị đè nặng bởi tảng đá ngàn cân, hoàn toàn không thở nổi.
Cảm giác đó, giống như khi chủ nhân vắng nhà, có một tên trộm đáng ghét đột nhập, cướp đi món đồ mà cậu quý nhất.
Thế nhưng sau khi phát hiện ra, cậu lại chẳng có can đảm đuổi theo đòi lại.
Ai cũng biết rằng, cô cả nhà họ Giang có đôi mắt vô cùng xinh đẹp, khi cười cong cong như vầng trăng non, mà khi sợ hãi, đôi mắt xinh đẹp ấy sẽ mở to tròn, toát lên vẻ ngây thơ.
Nhưng không ai nói cho Giang Khởi Vân biết rằng…
Chỉ cần cô bắt đầu khóc, thế giới cũng theo đó mà sụp đổ.
Tình yêu có một loại dở lở, gọi là vạn kiếp bất phục.
*
Tối đến, Giang Khởi Vân gối đầu lên cánh tay, lăn qua lộn lại như sủi cảo hấp, đầu óc cứ lặp đi lặp lại ánh mắt từ khiếp sợ đến thất vọng của đối phương.
Thiếu niên từ trước đến nay ngả đầu là ngủ, lần đầu tiên lại mất ngủ về đêm.
Đến cuối cùng, Giang Khởi Vân không nhịn được nữa, trở về nhà họ Giang.
Gần một tháng không bước vào nơi này, cậu lại giống như một người ngoài không mời mà đến.
Không khí tràn đầy hương vị xa lạ, bài xích cậu đến gần.
Người quản gia già tinh thần quắc thước vốn đang chăm sóc vườn hoa, thấy cậu chủ đã về thì rất vui mừng.
Ông tỏ ra vô cùng khoan dung với kỳ phản nghịch của cậu nhóc, ân cần đón cậu vào nhà, còn vô cùng hứng thú kể: "Cậu chủ về cũng vừa khéo thật đất, vừa rồi cô chủ còn kể về người bạn mới, dẫn về đây nói muốn hỏi ý kiến của tôi, ôi dào, còn định ở lại ăn cơm nữa.
Giờ thì hay rồi, cậu chủ đã về, chắc chắn cô chủ sẽ vui vẻ lắm cho xem, cái này gọi là song hỷ lâm môn đấy.
"
Ông cụ cười tươi: "Cậu chủ là người thương cô chủ nhất, chắc chắn phải xem xét chàng rể tương lai này, thay cô chủ đánh giá kỹ càng chứ nhỉ? Có điều lão nhìn rồi, cũng muốn có lòng riêng nói ra một câu, chàng rể tương lai ấy quả là một thanh niên khôi ngô tài giỏi đầy hứa hẹn, vừa tốt nghiệp một năm đã dẫn dắt công ty phát triển nhanh chóng, năng lực là khỏi phải bàn, quan trọng hơn là cậu ấy đối xử với cô chủ vô cùng dịu dàng săn sóc…"
Trái tim Giang Khởi Vân như rơi vào hầm băng, tay chân cậu lạnh buốt lạ thường, trong đầu có một mạch máu cứ liên tục gào thét, đập mạnh từng hồi.
Cậu cứng đờ người đi vào phòng khách.
Hai người nọ đang nhàn nhã ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng có người giúp việc đi ngang qua, ánh mắt họ không giấu được vẻ ngưỡng mộ, như muốn nói rằng: Không có đôi tình nhân nào xứng đôi hơn họ.
Chiếc ghế sofa màu trắng ngà phủ tấm thảm mềm Bohemian mà hai chị em từng cùng nhau chọn lựa, giờ đây lại bị một người khác chiếm giữ.
Cô gái buộc tóc búi cao gọn gàng, co chân ôm lấy đầu gối, tựa như thiếu nữ mười sáu tuổi nghịch ngợm thơ ngây, cánh môi anh đào căng mọng sáng bóng, lúm đồng tiền bên má tựa như được ánh hồng chiếu rọi.
Cô hơi nghiêng đầu sang, mỉm cười, lặng lẽ lắng nghe người yêu đọc thơ tình.
Chuyên chú đến thế.
Như thể anh chính là cả thế giới của cô.