Xuyên Nhanh Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng


Dường như hai người không ngờ rằng Giang Khởi Vân sẽ đột ngột quay về.
"Chào em, anh tên Trần Thanh Lễ, là bạn trai của chị em.

Sau này nhờ em chỉ giáo anh nhiều hơn nhé."
Chàng thanh niên đến thăm ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng tinh khôi, cổ tay áo hơi xắn lên, đeo một chiếc đồng hồ nam thạch anh đen.

Toàn thân anh toát lên vẻ điềm tĩnh và chững chạc, hoàn toàn khác biệt với cậu.
Giang Khởi Vân sững sờ.
Anh cũng được coi là một "người quen".
Là đại thần từng dạy Lâm Lang chơi trò chơi trong tiệm trà sữa hôm ấy.
Là nam sinh cao ráo lau nước mắt cho chị cậu.

Cũng là… tên cướp sắp giành mất thứ mà cậu yêu quý nhất.
Thật không cam lòng.

Cậu thật không cam lòng.
Cậu không muốn nhận thua.
Không muốn nhường cô cho kẻ khác.
Cổ họng thiếu niên như có một ngọn lửa bị nghẹn lại, nóng rát, rất đau.

Cậu gần như dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm tên cướp vẫn đang điềm tĩnh trước mặt mình này, mặc kệ bàn tay đối phương vẫn đang cứng đờ giữa không trung.
Quản gia thấy cảnh đó, lấy làm khó xử, một bên là cậu chủ mà ông đã chăm sóc suốt bảy năm, một bên là "chàng rể tương lai" mà ông rất có thiện cảm, không biết nên giúp ai đây nữa.
Người phá vỡ cục diện bế tắc vẫn là Lâm Lang vốn im lặng suốt quá trình.
"Em trai em nó không hiểu chuyện, anh đừng chấp nhặt với nó nhé."
Tuy lời này có phần trách móc, nhưng ý nghĩ thiên vị và bảo vệ cũng rất rõ ràng.
Nhận ra điều này, Giang Khởi Vân không khỏi hơi mừng thầm.
Chị vẫn để ý đến cậu.
Nhưng những điều xảy ra sau đó lại khiến cậu hoàn toàn ngơ ngác.
Cô gái nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang lơ lửng giữa không trung kia, mười ngón đan nhau, đưa cho người yêu một ánh mắt an ủi.

Cô hoàn toàn không biết rằng cậu em trai trước mắt lại có những suy nghĩ không bình thường với cô, dã tâm chứa khát vọng chiếm hữu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ dần dần bành trướng.
Cô không biết, vì thế cứ ngây thơ và hạnh phúc như vậy.
Tàn nhẫn, lạnh lùng như vậy, đẩy cậu về phía vực sâu chồng chất đầy xương trắng.

Cô nói: "Chị đã bàn với A Lễ rồi, đợi cha mẹ trở về, bọn chị sẽ đính hôn."
Cô nói: "Đợi chị tốt nghiệp rồi, bọn chị sẽ đến Verona tổ chức đám cưới."
Cô còn nói: "Bọn chị còn muốn đến một thị trấn nhỏ bên Hy Lạp, nghe nói hoàng hôn bên ấy rất đẹp."
Cô nói nhiều như thế, tương lai mà cô vẽ nên cũng thật đẹp đẽ, hoàn mỹ không tỳ vết.
Chỉ duy nhất… là không có cậu.
Sự bướng bỉnh vô cớ của cậu đã làm tổn thương người từng coi cậu là báu vật, thế nên… cô đuổi cậu đi, ra khỏi cái thế giới mà chính mình chưa bao giờ đến ấy.
Đuổi đi mãi mãi.
Giang Khởi Vân ngây dại, Lâm Lang thấy thế, lại ngập ngừng nói: "Nếu có thể, nếu không phiền và không quá đường đột thì… chị mong rằng em sẽ đến, còn nữa… cô Trình cũng đến nhé, chị sẽ khuyên nhủ cha cho."
Lời lẽ khách sáo và nhã nhặn đến bực nào?
Lịch sự đến mức khiến người ta sợ hãi!
Môi thiếu niên tái nhợt, cố gắng kìm nén nỗi đau dâng lên từ sâu thẳm đáy lòng.
Ha, thế em chúc chị hạnh phúc.
Cậu đút tay vào túi quần, tỏ vẻ thờ ơ, trông vô cùng phong trần nhàn nhã.
"Ơ? Cậu chủ? Hình như ngoài trời sắp mưa rồi…" Quản gia già đuổi theo, nhưng bóng dáng cậu đã biến mất tăm, cùng lúc đó là một cơn mưa to tầm tã kéo đến.
Cậu loạng choạng dưới cơn mưa.

"Má nó chứ, thằng nhóc, mày muốn chết hay gì?"
Tiếng phanh gấp vang lên, hòa lẫn với tiếng chửi rủa của tài xế.
Nhưng thiếu niên chỉ lạnh lùng liếc nhìn, vẻ u ám cực kỳ đáng sợ, khiến tài xế bất giác im bặt.
*
Trình Hân buộc tạp dề, vui vẻ định chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến lãng mạn cho hai người sau khi xác định mối quan hệ.

Nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa, cô ta vội rửa tay, giống như một người vợ hiền, lo lắng cho "người chồng nhỏ" vừa về nhà.
"Khởi Vân, hôm nay em về sớm thật đấy! Chị đã mua tôm hùm đất mà em thích nhất rồi nè…"
Lời nói của người phụ nữ bỗng im bặt.
Giang Khởi Vân không nói lời nào, cậu bước vào nhà, toàn thân ướt sũng, góc áo nhỏ xuống từng giọt nước tí tách.
Thảm hại xưa nay chưa từng có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận