Xuyên Nhanh Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng


Nồi xương hầm vẫn đang sôi sùng sục, trên bàn ăn phủ một lớp khăn trải bàn màu xanh đỏ lấm chấm, từ sớm Trình Hân đã đi chợ đồ cũ mua về một chiếc bình cổ có dáng vẻ cổ xưa, cô ta còn vô cùng dịu dàng cắm hoa tươi vào đó, muốn tạo ra cảm giác của "bữa tối dưới ánh nến".

Nhưng trong mắt Giang Khởi Vân, kiểu phối hợp xanh đỏ lẫn lộn, nửa Tây nửa Tàu này thật sự rất quái dị!

Chẳng lẽ thẩm mỹ hội họa của cô ta là do thầy thể dục dạy ra?

"Chúng ta chia tay đi."

Mặt Trình Hân tái nhợt, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Hôm nay chị đi siêu thị, không ngờ tôm hùm đất lại được giảm giá, chị đã mua rất nhiều, khoảng chừng một chậu đầy ắp, lúc mang về tay chị suýt gãy luôn! À, chẳng phải em thích ăn tôm hùm nhất sao? Lần này có thể ăn cho thỏa thích rồi!"

Thiếu niên hất nhẹ mái tóc ướt đẫm của mình, vẻ mặt đầy khó chịu: "Ai nói tôi thích ăn tôm? Tôi đây ghét hải sản nhất!"

"Nhưng, nhưng lần trước ở trong lớp học, rõ ràng chị thấy em ăn hết nguyên hộp tôm kia mà..." Người phụ nữ lắp bắp nói.

Sở dĩ cô ta nhớ rất rõ là vì cậu thiếu niên bảo vệ hộp tôm luộc đến mức không chịu buông, còn trưng ra vẻ mặt hung dữ, như thể ai dám ăn vụng thì sẽ giết không tha vậy.


Cô ta vừa nhắc, Giang Khởi Vân cũng nhớ lại chuyện này.

Cậu thiếu niên trời sinh hoạt bát và kiêu ngạo cứ thế im lặng, vô cớ chìm vào giấc mơ mềm mại và đẹp đẽ ấy.

Lòng Trình Hân rối như tơ vò, gần như dùng giọng cầu xin nói: "Em đi tắm trước đi, lát nữa là ăn cơm được rồi..."

"Căn biệt thự này sẽ đứng tên chị, trong thẻ còn một khoản tiền, đủ để chị tiêu xài trong ba năm." Cậu tỏ ra rất bình tĩnh, với bên kia mà nói, thậm chí là bình tĩnh đến mức có phần tàn nhẫn: "Sáng sớm mai, tôi sẽ cho người đến xử lý đồ đạc của mình."
Nghe xong, đầu óc cô ta tràn ngập sự mơ hồ và sợ hãi.

Những lời cậu nói, tại sao cô lại không thể hiểu được?

"Tạm biệt, à không, hẳn là vĩnh biệt mới đúng." Cậu nói lời từ biệt, quay người bước về phía cửa, dường như không muốn ở lại thêm một phút nào nữa.

"Đợi đã——"

Tiếng kêu sắc bén của người phụ nữ xuyên thấu màng nhĩ, chỉ thấy cô ta lao tới, ôm chặt lấy người trước mặt, nói nhanh đến mức không nghe rõ: "Khởi Vân! Chị...!chị không hiểu! Tại sao chúng ta lại phải chia tay? Có phải chị làm gì chưa đủ tốt không? Em nói đi, chị sẽ thay đổi, chắc chắn sẽ thay đổi, em đừng như thế này, chị sợ lắm! Chị yêu em mà!"

Cô ta không hiểu, tại sao vào lúc cô đang hạnh phúc nhất, lại có người nói với cô ta rằng tất cả chỉ là một giấc mơ?

Rõ ràng là khó khăn lắm họ mới đến được với nhau.

Trình Hân nghĩ đi nghĩ lại, cắn chặt răng, nói: "Chị còn chưa kịp nói với em một tin vui, chị...!chị đang mang thai con của em..."

Vẻ mặt cô ta thoáng qua chút chột dạ.

Bước chân của đối phương khựng lại.


Trình Hân như nắm được kim bài miễn tử, lòng dũng cảm dâng trào vô hạn, quyết tâm bảo vệ tình yêu này: "Em yên tâm, chị sẽ chăm sóc tốt cho đứa con của chúng ta...!dạy trẻ nhất định phải nhân lúc còn sớm...!con của chúng ta sẽ rất thông minh, học giỏi như em vậy..."

Cô ta càng nói càng không dừng được, khuôn mặt hồng hào, chỉ ước gì bây giờ có thể đi mua ngay những quyển sách dành cho mẹ bầu, có lẽ cũng nên thuê một giáo viên dạy dương cầm, mỗi buổi chiều đến đánh đàn cho con nghe, thế thì sau khi sinh ra, chắc chắn đứa trẻ sẽ có thiên phú âm nhạc!

"Không cần."

"Gì, gì cơ?"

Thiếu niên quay mặt đi, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi nói, không cần."

Lời nói lạnh lùng như dao cứa, khiến Trình Hân lùi lại vài bước, che kín miệng mình, nước mắt ào ào tuôn rơi.

Người đứng trước mặt cô ta là ác quỷ, một con ác quỷ hoàn toàn vô tâm.

"Sao em có thể như vậy, nó là con của em mà..."

Cô ta khóc lóc gào lên.

Đối phương lạnh lùng nhướng đôi lông mày xinh đẹp ấy.


"Chị chắc chắn nó là con của tôi đến thế? Chứ không phải là đứa con hoang từ cuộc tình vụng trộm với tên bạn trai cũ, thầy Lý ở trường của chị sao?"

Tiếng khóc bỗng chốc dừng lại, Trình Hân trợn mắt nhìn, sợ hãi ôm chặt lấy bụng mình, hoảng loạn đến mức đụng vào cạnh bàn, chiếc bình cắm hoa "bốp" một tiếng làm đổ bát đĩa, nước xốt bắn tung tóe.

Thiếu niên đẹp đẽ như đóa anh đào này, thực sự chỉ là một học sinh trung học non nớt thôi sao?

"Đó là, đó là do anh ta ép chị..." Cô ta lắp bắp nói: "Chị, chị không đẩy anh ta ra được..."

"Ồ." Thiếu niên lạnh lùng đáp lại: "Cho nên chị bắt tôi vui vẻ làm cha hờ của con người khác?"

"Khởi Vân, em tin chị đi, người chị yêu không phải là anh ta, đứa trẻ này, đứa trẻ này nó vô tội."

Nhưng dù cô ta có cầu xin thế nào, cũng không thể níu kéo được quyết tâm rời đi của cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận