Ngày hôm sau, Trần Thanh Lễ mang theo rất nhiều quà cáp đến nhà thăm hỏi, từ quản gia cho đến những người làm việc trong nhà họ Giang đều nhận được những món quà nhỏ mà cậu ấy chuẩn bị.
Quà tặng cho cha của Giang Khởi Vân là hai chai rượu cổ xưa trăm năm, một loại rượu trân quý mà có tiền cũng khó mua được.
Còn mẹ của cậu thì mải mê ngắm nghía bộ trang sức ngọc bích xanh lục có màu sắc tuyệt hảo, không ngớt lời khen ngợi.
Sự chuẩn bị này khiến gia đình nhà họ Giang càng có thiện cảm hơn… cậu con rể tương lai này là người biết xử sự, ít nhất cũng cho thấy anh xem trọng cô con gái lớn của họ, chứ không phải muốn qua loa kết hôn cho xong chuyện.
Giang Khởi Vân không mở quà, chỉ khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nhìn người đàn ông này dùng lời lẽ ngọt ngào để lấy lòng cha mẹ vợ tương lai.
Lâm Lang ngồi bên cạnh chồng chưa cưới, hai người đan chặt mười ngón tay, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, tình cảm sâu đậm của đôi trẻ khiến ánh mắt của Giang Khởi Vân trở nên nhức nhối.
Trần Thanh Lễ chân thành bày tỏ tình yêu của mình dành cho Lâm Lang, hy vọng cha Giang đồng ý gả con gái cho anh.
Theo kế hoạch, hai người dự định sẽ kết hôn sau khi Lâm Lang hoàn thành chương trình thạc sĩ, nhưng Trần Thanh Lễ luôn lo sợ thời gian trôi qua sẽ mang đến biến cố, nên muốn lập tức định ngày cưới ngay.
Có quá nhiều người nhòm ngó đến Lâm Lang, trong số đó không thiếu những người điển trai và năng lực xuất chúng.
Nếu không phải anh ra tay nhanh chóng, có lẽ hôm nay chỉ có thể đứng nhìn người trong mộng từ xa mà đau lòng.
"Một tháng sau? Có phải hơi gấp quá không?" Cha Giang có chút do dự.
"Cha, cha đừng lo, trong nhà con có người làm trong lĩnh vực tổ chức sự kiện cưới hỏi, họ sẽ lo liệu mọi chuyện chu toàn.
Đừng nói là một tháng, chỉ cần một tuần là có thể chuẩn bị xong.
Tất nhiên, đây là chuyện cả đời của con và Lâm Lang, con hy vọng mọi thứ sẽ hoàn mỹ nhất!"
Trần Thanh Lễ không hề ngại ngùng, tiếng "cha" này khiến cha Giang vui mừng không ngớt.
Do việc mở rộng công ty mà Trần Thanh Lễ đã bận rộn trong một thời gian dài, không thể tổ chức lễ đính hôn, nên đến hôm nay cha Giang mới được nghe tiếng gọi thân thương, ấm áp này!
Người cha vợ được dỗ dành vui vẻ, chẳng mấy chốc đã đồng ý rồi.
Một lễ cưới thế kỷ hoành tráng chuẩn bị bắt đầu.
Khi nghe tin Lâm Lang sắp kết hôn, những người bạn thân thiết liên tục đến thăm hỏi cô, hoặc là cùng cô đi chọn váy cưới, hoặc cùng nhau mua sắm đồ gia dụng.
Suốt cả tháng trời, Lâm Lang thường xuyên đi sớm về khuya, khiến Giang Khởi Vân hoàn toàn không có cơ hội bắt chuyện.
Tính tình của cậu thiếu niên ngày càng trở nên u ám, nhưng ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười rạng rỡ.
Đêm trước lễ cưới tại Verona, chiếc váy cưới đặt làm riêng từ Paris đã được chuyển về bằng đường hàng không, Lâm Lang thử váy trong phòng.
Khi Giang Khởi Vân đẩy cửa vào, ánh mắt cậu lập tức bị choáng ngợp bởi ánh sáng trắng như tuyết kia.
Chiếc váy dài chấm đất đính đầy những viên kim cương nhỏ lấp lánh, cô dâu vén tóc dài qua một bên, để lộ chiếc cổ trắng ngần, tạo nên một hình ảnh mờ ảo và quyến rũ dưới ánh đèn rực rỡ.
Cô dùng hai tay giữ một sợi dây chuyền hồng ngọc, cố gắng cài chiếc khóa tinh xảo vào cổ.
Cánh cửa bất ngờ mở ra, cô dâu giật mình, quay đầu nhìn lại thì thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là em à."
Chị yêu dấu của em, chị mất cảnh giác như thế thật sự không tốt đâu.
Làm sao chị biết được, kẻ vừa lẻn vào phòng không phải là một cơn ác mộng chứ?
Giang Khởi Vân thản nhiên đóng cửa lại, ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài.
Ở đây, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mà đối phương vẫn hồn nhiên chưa hay biết, nguy hiểm đang âm thầm đến gần.
Cậu từ từ tiến đến, mỉm cười, nơi khóe miệng hiện lên một lúm đồng tiền nhợt nhạt, đôi mắt trong veo hồn nhiên như thiên thần, buông lời khen ngợi: "Chị à, hôm nay chị thật đẹp." Đẹp đến mức khiến người ta muốn phá hủy đi hạnh phúc của chị.
"Để em đeo dây chuyền lên giúp chị." Cậu đóng vai người em trai chu đáo, từng bước tiến vào lãnh địa của đối phương.
"À… được."
Vì thế cô quay đầu, thẳng lưng, thu bụng, khiến tư thế đứng của mình càng thêm đẹp đẽ.
Phía sau gáy có những sợi tơ mỏng mịn, phơi bày trước mắt người khác là sự yếu đuối và xinh đẹp không chút đề phòng.
Giang Khởi Vân duỗi ngón tay, nhẹ nhàng đón lấy sợi dây chuyền hồng ngọc từ tay cô, vô tình chạm vào làn da mịn màng nơi cổ, sự lạnh lẽo của ngón tay cậu tương phản rõ rệt với sự ấm áp của da thịt cô, khiến cô dâu rùng mình một chút.
Từ góc độ này nhìn lại, cậu có thể thấy rõ đôi tai trắng ngần của cô đã nhiễm chút hồng thắm, vô thức toát lên vẻ quyến rũ mê người.
"À, em thấy trên tivi, cô dâu thường hay tung bó hoa cưới, phải không chị?"
Giọng của thiếu niên có chút bối rối, như thể thật sự không hiểu.
Lâm Lang cười khẽ: "Đúng rồi, khi nghi thức hôn lễ kết thúc, cô dâu sẽ quay lưng lại với khách mời, tung bó hoa trong tay, ai mà bắt được sẽ có được hạnh phúc còn lớn hơn lúc bấy giờ nữa."
"Vậy sao…" Người em trai khẽ nhướng mày: "Đến lúc đó, phiền chị thương em chút, đừng ném quá xa nhé."
Lâm Lang kinh ngạc quay đầu lại, rồi phì cười, trêu chọc cậu: "Em đó, mới là trẻ con thôi, đại học còn chưa học xong, không bắt được cũng chẳng sao.
Hoặc là, chờ thêm vài năm nữa, từ từ mà đến, chúng ta không cần phải vội."
"Thế thì sao được?" Cậu cúi đầu, che giấu ánh mắt u tối: "Trong hôn lễ duy nhất của chị, em lại là người thân thiết nhất với chị, chẳng lẽ bó hoa cưới của chị không nên dành cho em sao?"
Cô cũng bất đắc dĩ bởi sự ngang ngạnh của cậu em trai, đành dỗ dành: "Được được, cho em, cho em hết."
"Cạch."
Chiếc khóa dây chuyền đã cài xong.
Cậu thiếu niên thả tay xuống, đứng sau lưng cô dâu, cùng cô ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.
Như thể, cậu mới là chú rể của cô vậy.
"Nếu đã vậy thì, chị à, làm người tốt thì đừng ngại đến cùng, đã đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên…"
Thiếu niên thổi một làn hơi nóng.
"Tặng cho em trai một cô dâu nhé."
Bụng dạ khó lường, thế đến rào rạt.
"Gì cơ?"
Thiếu niên bất ngờ động thủ, một tay vòng qua cổ cô, tay còn lại nắm chặt cằm, hôn mạnh lên môi, hoàn toàn không để Lâm Lang có thời gian phản ứng.
Nụ hôn của cậu dữ dội và tàn nhẫn, như một kẻ đã đói khát điên cuồng, không từ thủ đoạn để giành lấy sự sống.
Cô dâu trợn tròn mắt, hoàn toàn không dám tin vào những gì đang diễn ra… người mà cô nâng niu, yêu thương suốt bao năm lại chính là kẻ muốn hủy hoại cuộc đời cô trong giây phút đẹp nhất, mong chờ nhất của cô!
"Chị từng nói, chị sẽ mãi mãi ở bên em."
"Nói dối, nói dối cả."
"Kẻ nói dối, sẽ phải trả giá đắt!"
Đôi mắt to tròn thường ngày luôn đượm sương, dịu dàng chọc người trìu mến, lúc này toàn một màu đỏ tươi, thần thái gần như điên cuồng.
Lâm Lang bị dọa choáng váng, ngơ ngác nhìn cậu, tựa như lần đầu tiên thấy được bộ dạng điên cuồng tuyệt vọng này của cậu.
Xa lạ như thế, khiến người ta rét cả tim gan.
"Chị không ngoan thế này, bắt em phải phạt chị thế nào đây?"
Giang Khởi Vân đột nhiên ngừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Lâm Lang.
Hành động của cậu thân mật dịu dàng, lại trở về vẻ thong dong bình tĩnh mọi khi, khóe miệng nhếch lên ý cười sáng trong như gợn nước lăn tăn, là hoàng tử hoa hồng hoàn hảo nhất trong cảm nhận của các cô gái.
Cậu nhếch đôi môi đỏ thắm, hàm răng đều đặn trắng tinh, một luồng khí lạnh buốt vô cớ ập tới.
Khoảnh khắc ấy, tựa như ác quỷ bò ra từ địa ngục.