Xuyên Nhanh Khi Tình Cũ Hóa Người Dưng


Nam chính...!có lẽ đã bị cô ép đến phát điên rồi.

Nếu không thì với sự bình tĩnh của mình, cậu hẳn sẽ hiểu rằng, hành động âm mưu với cô dâu ngay trong đêm trước hôn lễ, nếu truyền ra ngoài sẽ trở thành một vụ bê bối kinh thiên động địa.

Một kẻ không có bất kỳ khả năng tự lập nào như cậu không chỉ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của nhà họ Giang, mà phía gia đình nhà trai cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ đã sỉ nhục cô dâu của họ.

Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ thiếu kinh nghiệm.

Nếu là cô, có đến hàng trăm cách để lừa được cô dâu rời đi.

Vậy mà Giang Khởi Vân lại chọn cách tệ hại nhất.

Chỉ có điều, không phải cô gái nào cũng sẽ chấp nhận chiêu trò cưỡng ép — tất nhiên, các nữ chính là trường hợp ngoại lệ.

Bọn họ mang trong mình ánh hào quang của thánh mẫu, dù cho nam chính có ngược đãi thế nào, chỉ cần kết cục là một lời ăn năn "thành tâm", thì dù bị hành hạ suốt bao nhiêu năm, nữ chính cũng sẽ lập tức chọn cách tha thứ.

Lâm Lang không có tư duy kỳ lạ như họ, nếu có người dám đụng đến cô một chút, cô đảm bảo sẽ lừa gạt, lừa lọc cho đến khi kẻ thù hoài nghi cuộc đời!

Xin lỗi, hai chữ tha thứ, chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của cô.

Lúc này, cô dâu mới như mới hoàn hồn, hoảng sợ chặn cậu lại: "Cậu điên rồi!"


Vai diễn của cô là một người chị hoàn mỹ với tam quan chính trực.

Dù Giang Khởi Vân chỉ là em trai trên danh nghĩa, hai người không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, nhưng đối với cô, chuyện tình chị em là một mệnh đề hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Những gì đang diễn ra trước mắt đều đang tấn công vào giới hạn của cô.

"Bây giờ mới phát hiện, có phải là đã quá muộn không?" Cậu thiếu niên nhẹ nhàng nhếch môi, rõ ràng là dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, nhưng trong mắt lại toát ra sự lạnh lẽo như rắn độc.

Lâm Lang giật mình lùi về sau, nhưng không còn đường để lui, lưng cô đập mạnh vào chiếc gương toàn thân lạnh lẽo.

Đôi mắt xinh đẹp của cô dâu đã nhuốm màu kinh hoàng, hơn nữa cô ý thức rất rõ ràng rằng, đây không phải là một trò đùa trước đám cưới.

Mà là sự thật.

"Bốp…"

Trán cô đập mạnh vào mặt gương, Lâm Lang liều mạng vùng vẫy, nhưng đổi lại là sự khống chế càng tàn nhẫn hơn từ phía đối phương.

Nỗi sợ hãi của cô lại càng khiến cậu vui vẻ.

Nụ hôn của cậu nhuốm đầy vị máu tanh, thiếu niên nuốt chửng thứ chất lỏng như siro kia, để lại một chút ở khóe môi, trông như đóa hồng mai nở rộ trên tuyết trắng, càng thêm phần tươi sáng ma mị trên làn da trắng mịn màng.

Người trong lòng cậu lúc này không còn giãy giụa nữa.

Giang Khởi Vân cúi đầu nhìn.

Lâm Lang bất động, toàn thân cô cứng đờ, đôi mắt sáng ngời bỗng dưng mất đi ánh sáng, tựa như một con búp bê sứ tinh xảo, không còn chút linh hồn.

Trán cô bị rách một mảng lớn, máu chảy dài.

Thiếu niên điên cuồng bỗng nhiên ngây người ra.

Cậu đang làm gì thế này?

Người mà lẽ ra cậu phải nâng niu trong lòng bàn tay, cậu lại tự tay làm vỡ tan thành từng mảnh.


Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên thấy cô rơi nước mắt, trái tim cậu đã đau đớn như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm xương cốt.

Vậy mà giờ đây, cô ngay cả nước mắt cũng không thèm rơi vì cậu.

Ngay trong khoảnh khắc cậu còn bần thần, ai đó từ phía sau đã tung ra một cú đá mạnh vào lưng cậu.

Cơ thể truyền đến một cơn đau nhói.

"Cậu là đồ cầm thú!" Trần Thanh Lễ giận dữ kéo cậu ra khỏi người Lâm Lang, rồi lại tung thêm một cú đấm vào mặt cậu.

Sau khi bị đánh mạnh hai ba lần, Giang Khởi Vân mới bừng tỉnh, cậu đưa tay chạm vào vết máu ở khóe miệng, nhưng chỉ cười thản nhiên: "Tôi nói này, ngài kỵ sĩ, anh đến muộn rồi đấy."

Ánh mắt đầy ẩn ý đó khiến Trần Thanh Lễ càng thêm phẫn nộ, gân xanh trên trán nổi lên, lộ rõ một mặt hung ác khác hẳn với vẻ nho nhã thường ngày: "Đồ khốn, đi chết đi!"

Hai người đánh nhau đã làm kinh động đến cha Giang, ông vội vàng chạy đến xem.

Hôm nay là ngày vui, tại sao con rể lại đánh nhau với Khởi Vân thế này?

Ông đang định can ngăn, bỗng nhiên nhìn thấy cô con gái lớn của mình co rúm lại, run rẩy trước gương.

Chiếc váy cưới của cô nhăn nhúm, có những vết rách do bị kéo mạnh, đặc biệt là vết máu trên trán và ở khóe môi kia, vô cùng nổi bật.

Cha Giang cũng bị dọa không nhẹ.

Trong đầu ông hiện lên một đáp án hết sức hoang đường.


Mà phía bên kia, Giang Khởi Vân lại đang chiếm thế thượng phong.

Cậu vốn rất đam mê Karate, lại có thiên phú, hơn nữa lần này còn đang muốn đánh chết cái tên dám cướp Lâm Lang khỏi tay mình, cậu ra tay vô cùng tàn nhẫn, chỉ tấn công vào những chỗ yếu nhất của cơ thể đối phương.

Người đàn ông đau đớn rên lên, ôm chặt lấy bụng bị đá trúng, dùng sức thở dốc.

Xem đi, đây là người đàn ông mà chị đã chọn, hoàn toàn chẳng ra gì.

Loại phế vật thế này, sau này làm sao có thể bảo vệ được chị chứ?

Thiếu niên cười khẩy, dáng vẻ đầy kiêu ngạo và khinh thường, chế giễu ánh mắt chọn chồng của Lâm Lang.

Thế nhưng, trong tầm nhìn của cậu, dáng người mảnh mai đó lại lao về phía trước, đau đớn ôm chặt lấy kẻ thua cuộc bại trận kia, rơi lệ vì những tổn thương mà anh phải chịu đựng.

Cô chắn trước mặt anh, dùng đôi mắt đã khóc đến mức đỏ hoe lạnh lùng nhìn cậu.

Ngoài sự thù hận và căm ghét, trong mắt cô không còn một chút tình cảm nào nữa.

Cô chỉ ước gì có thể rút cạn máu thịt, hủy hoại gân cốt của cậu đi!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận