Mỗi khi nhắc đến nhà họ Giang, cặp chị em xuất sắc kia luôn là đối tượng được người người khen ngợi.
Cô chị cả dịu dàng thông minh, đứa em trai ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cha Giang rất lấy làm kiêu ngạo vì điều này, cũng cực kỳ yên tâm khi để hai đứa con ở nhà, còn mình dắt vợ ra nước ngoài mở rộng kinh doanh.
Thỉnh thoảng ông sẽ nghe được quản gia báo cáo rằng cậu chủ quá dựa dẫm vào cô chủ, đã mười sáu tuổi rồi còn ngủ chung một phòng.
Cha Giang cũng không để tâm lắm, có lẽ là chuyện lần đó đã để lại ám ảnh tâm lý cho Giang Khởi Vân, mà lúc ấy chị gái lại là người duy nhất ở bên cạnh thằng bé, nó dựa dẫm chị mình một tí cũng không có gì làm lạ.
Dường như người cha này đã quên mất rằng, đứa con trai này không phải con trai ruột của mình, không phải em trai ruột của Lâm Lang, hai chị em chẳng có quan hệ huyết thống gì cả.
*
"Chị ơi, em gái nhỏ của chị lại to thêm rồi này."
Trong bóng đêm, đôi mắt của thiếu niên sáng rực như chú mèo nhỏ.
"Chát..." Ngay sau đó, đầu cậu ăn ngay một bạt tai.
"Người lịch sự không được tùy tiện đánh giá cơ thể của phụ nữ." Lâm Lang nói: "Nhắm hai con mắt của em lại, không thì xéo về phòng em mà ngủ."
"Thôi mà chị, em không nói nữa là được..." Cậu lập tức làm nũng, vùi đầu vào cổ cô rồi cọ lung rung, lại không khỏi phàn nàn một lúc: "Từ lúc chị vào đại học thời gian chị về nhà càng ngày càng ít, có phải chị đã quên trong nhà vẫn còn một chú sâu nhỏ tội nghiệp đang chờ chị rũ lòng thương rồi không?"
Lâm Lang chỉ cười.
Thiếu niên xinh đẹp mười sáu tuổi học hành xuất sắc, gia đình giàu có, còn có cho mình một gương mặt hiền lành vô hại, đám nữ sinh không mê mệt cậu mới là lạ, còn gì mà "sâu nhỏ tội nghiệp"?
"Chị ơi, sao chị cười em thế? Chẳng lẽ em không đáng để chị xót thương sao?"
Giang Khởi Vân nhích người lại gần, tầm mắt dừng trên cơ thể người trước mặt, thiếu nữ xinh đẹp hoàn hảo, tựa như mỹ nhân trong tranh sơn dầu phương Tây.
Cậu cúi xuống, đặt tay sau ót đối phương rồi thuần thục hôn xuống.
"Ưm..."
Lâm Lang bị hôn đến độ không thở được, trong lúc mơ màng, bàn tay đang vỗ về kia dần dần dời xuống, ngón tay vuốt ve da thịt sau cổ, thậm chí còn muốn luồn vào áo ngủ mong manh.
"Giang Khởi Vân! Em mà dám làm càn nữa là chị giận thật đấy!"
Cô gái hơi thẹn quá hóa giận: "Ai bảo em cho lưỡi vào?"
"Em thấy người trên TV đều làm vậy mà." Cậu nói đầy vô tội.
"Nhưng, chuyện này chỉ được làm với người mình thân mật nhất thôi!" Má cô đỏ lên.
"Hóa ra...!Em không phải là người thân mật với chị nhất..."
Thiếu niên ngơ ngác thì thầm, ánh mắt ầng ậng nước, tựa như rất ấm ức nhưng vẫn cố nén sự tủi thân.
"Không, ý chị không phải thế."
"Vậy… Em có thể hôn chị không?" Ánh mắt cậu đầy khao khát.
"..."
Cuối cùng cậu được toại nguyện, nhanh chóng hôn lên má cô.
Chị gái của em, chị dễ lừa thật đấy.
Trong căn phòng yên ắng, hai người thì thầm trò chuyện.
Chẳng mấy chốc, cô mệt mỏi dụi mắt, gục xuống mép giường rồi thiếp đi.
Giang Khởi Vân lặng thinh, cậu hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào gương mặt thuần khiết đáng yêu của cô, mái tóc đen mượt được ánh đèn cam phủ lên một lớp vàng nhạt.
Cậu vô thức đưa tay ra, đầu ngón tay hơi chạm vào đôi môi đỏ mọng như son ấy.
"Vân Vân…"
Người đang say ngủ vô thức gọi tên thân mật của cậu, giọng âu yếm dịu dàng, khóe miệng nhếch lên ý cười.
Bàn tay vốn định làm chuyện xấu bỗng chần chừ một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô.
"Lần này… Tạm tha cho chị vậy."
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên hơi khàn đục, vóc người cậu cao lớn, rất dễ dàng bế cô gái nhỏ nhắn lên, ôm trọn vào trong lòng, bấy giờ mới chịu đắp chăn, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.