Quân Dao và Tiêu San chầm chậm tiến về phía cái bàn ở góc tối ngồi xuống , chậm rãi quan sát bữa tiệc.
Nhà trường tổ chức tiệc ở một căn biệt thự cho thuê ở ngay kế bên trường.
Biệt thự hai tầng rộng lớn khang trang với lối kiến trúc Châu Âu cổ độc đáo.
Bên trong được phủ lên một lớp sơn vàng vàng sáng bóng sang trọng.
Ánh đèn nhàn nhạt mờ ảo từ đèn chùm toả ra , chiếu rọi lên những hoạ tiết lộng lẫy trên bộ dạ tiệc của các học sinh nữ.
Lấp lánh và khoa trương vô cùng.
Tiêu San ngồi đó ăn uống mãi cũng chán , cô bé quay ra bắt đầu nài nỉ Quân Dao đòi đi chơi.
Cô chỉ liếc nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay một lát rồi kéo Tiêu San đứng dậy , tiến thẳng đến trung tâm bữa tiệc.
Đến giờ rồi.
- Quân Dao tỷ tỷ ! Tiêu đồng học !
Lục Trà một thân một mình thanh lịch chạy đến bên cạnh cả hai , cười cười nói nói.
- Lục đồng học , tôi nhớ không nhầm thì đã nói rằng chúng ta bằng tuổi.
- A , mình ...
mình xin lỗi ...
- Lục Trà , cậu làm gì ở đó vậy ?
Tạ Tấn Khang bước đến đứng cạnh Lục Trà , đoạn lại nhìn nữ nhân trong lòng với nữ nhân một thân vest đen trước mắt.
- Lạc Quân Dao , có chuyện gì không nên gây rối , đang là bữa tiệc.
Trà Nhi , cậu cung đừng gây rối.
Tạ Tấn Khang nói xong liền kéo Lục Trà đi thẳng.
Nữ nhân họ Lục lập tức cảm thấy khó chịu.
Cô ta biết rõ , Tạ Tấn Khang đang ngày càng trở nên lạnh nhạt mà đối đãi với cô ta.
Bữa tiệc cứ yên ổn mà trôi qua , chẳng mấy chốc đã đến hồi kết.
Quân Dao được đề cử đại diện cho khối học sinh cuối cấp lên phát biểu đôi lời.
Thiếu nữ hôm nay tiêu soái trong bộ vest sang trọng.
Âm giọng cứ đều đều vang lên.
- Đó chính là tất cả những gì tôi muốn nói với các bạn.
Ngoài ra , hôm nay tôi còn muốn tặng cho người bạn thân của tôi một món quà.
Tiêu San ở bên dưới đang ăn thạch liền giật thót , thiếu chút nữa bị nghẹn.
Cô bé đưa ánh mắt như " ta không hề biết về chuyện này " lên nhìn chằm chằm vào cô gái trên sân khấu.
Đổi lại là một ánh mắt ngập ý cười.
Rất nhanh sau đó , trên màn hình lớn xuất hiện một tờ giấy khám bệnh.
Đáng nói ở đây là giấy khám thai nhi , dưới tên của phụ sản Lục Trà.
Hội trường nhanh chóng trở nên ồn ào , mấy anh hùng bàn phím ngay lập tức rút điện thoại ra chụp tới tấp.
Tạ Tấn Khang nhìn thấy hình ảnh lớn kia liền nhíu mày , cúi xuống nhìn chằm chằm vào nữ nhân trong lòng.
Lục Trà mặt cắt không còn một giọt máu , lắp ba lắp bắp, luống cuống trả lời.
- Không ! Đây là ảnh ghép ! Các cậu phải tin mình.
Nghe thấy vậy, đám đông cũng bắt đầu ồn ào thêm.
- Ân , quả thật có thể ghép.
- Trông bụng của Lục đồng học cũng vẫn nhỏ mà ?
- Ngu ngốc quá đi ! Cô ta mặc váy baby doll che hết đi rồi.
Với tính cách của cô ta , tôi chắc chắn cô ta sẽ mặc đầm dạ hội !
- Cậu nói cũng có lí.
- Nữ thần Quân Dao cũng không bao giờ đi đổ thừa cho người khác !
Quân Dao trên sân khấu chỉ mỉm cười nhẹ , chống tay lên bàn, nhàn nhạt bổ sung.
- Ảnh thì có thể ghép , nhưng mà ...
tôi nghĩ đoạn ghi âm thì hơi khó nhỉ ?
" - Đừng có uy hiếp tôi !
...
- Rốt cuộc hôm đó ông bị ngu hay sao mà không dùng bảo hộ !
...
- Đồ đần ! Tôi phải đi bỏ đứa bé này ! "
Hội trường ngay lập tức náo loạn ầm lên.
- Ôi ! Giọng của Lục Trà thật !
- Quả là đáo để.
- Y như cái tên ! Trà xanh.
- A , tất nhiên , camera trường cũng có ghi lại và ...
không phục liền có thể nhờ chuyên gia kiểm chứng.
Quân Dao lại tốt bụng bổ sung thêm khiến Lục Trà mặt mày càng xanh lét.
Cô ta ôm đầu ngồi thụp xuống đất , miệng liên tục lẩm bẩm gì đó rồi sợ hãi chạy vụt ra ngoài.
Tạ Tấn Khang cũng không nán lại quá lâu , sau khi nữ chủ rời đi , anh cũng nhanh chóng biến khỏi bữa tiệc.
[ Tinh ]
[ Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứ hai : Đè bẹp nữ chủ.
]
[ Hảo cảm của Tạ Tấn Khang dành cho Lục Trà giảm 50%.
Hiện còn 15%.
]
" Tên này không yêu Lục Trà ? Chỉ ở mức trên tình bạn dưới tình yêu à ? "
[ Người ta còn đang tìm hiểu nhau mà cô cứ phá đám thì người ta yêu nhau kiểu gì ? ]
" Đây không phải là nhiệm vụ ngươi giao cho ta hay sao ? "
...
Hệ thống sai , hệ thống xin lỗi !
Thời gian cứ thế trôi qua , Lăng Lãnh vẫn bặt vô âm tín , Lục Trà hiện đã vào bệnh viện tâm thần , Tạ Tấn Khang trở về tiếp quản Tạ Gia , Lạc Minh Xuyên cũng bỏ nghề nhà giáo trở về làm tổng giám đốc , Tiêu San hiện đang đi làm giáo quan thực tập tại học học viện Cảnh An còn Quân Giao đang đi thực tập tại công ti nhà họ Lạc.
Đã năm năm trôi qua nhưng Lăng Lãnh vẫn chưa trở về , hảo cảm vẫn ở mức 75%.
Quân Dao thực có chút cáu , đây chính là cái nhiệm vụ lâu nhất cô làm ! Quá mệt ! Cô thực sự không muốn ở đây nữa ! Lăng Lãnh ở đâu mau về ngay !
[ Kí chủ thật thiếu kiên nhẫn.
]
Lúc bấy giờ ở đất nước Mĩ rộng lớn , một người đàn ông điển trai đang dựa người vào cửa kính , mải mê ngắm nhìn thành phố sa hoa trước mắt.
Bên cạnh còn có một người con trai khác.
Người con trai ấy cúi người xuống , nhẹ giọng cất tiếng.
- Thưa ngài , vé máy bay trở về thành phố A đã được đặt xong.
- Ừ , lui đi.
Sau khi người con trai kia đi khỏi , người đàn ông mới bước đến bên một cánh tủ , nhẹ nhàng lấy ra hình ảnh một người con gái.
Hắn đưa ánh mắt thâm tình nhìn vào bức ảnh kia , giọng nói khàn khàn lại có phần run rẩy.
- Quân Dao , tôi sắp trở về rồi đây.
.