Không gian xung quanh bừng sáng hiện lên một lối đi nhỏ.
Quân Dao men dọc con đường, tiến về phía cánh cửa ở phía cuối, từ tốn mở ra.
[ Tinh ]
Bên trong là không gian hệ thống quen thuộc.
Tiểu hệ thống vừa thấy cô về liền vội vàng bay đến, rất tươi cười mà hỏi han.
- Kí chủ đã về rồi nha !
Quân Dao chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi tiến đến ghế sô pha nằm xuống, cất giọng mệt mỏi.
- Mau trình bày đi.
[ Tinh ]
[ Vi diện thứ tư, tình trạng: Đã hoàn ]
[ Nhiệm vụ chính tuyến:
• Công lược nam phụ Vu Tử Ân: Thành công thưởng 3000 tích phân.
• Đem lại hoà bình cho thế giới, kết thúc triều đại mạt thế: Thành công thưởng 3000 tích phân.
]
[ Bắt đầu mở bảng giao diện.
]
[ Tên: Quân Dao
Điểm mị lực: 89/100
Điểm thể lực: 87/100
Điểm công đức: 950
Kĩ năng: Nụ cười toả nắng , Nước mắt ngọc trai
Danh hiệu: Đệ Nhất Ma Sư, Tang Thi Vương, Đại Ảnh Hậu, Nữ ch* ***
Điểm tích phân: 10600.
]
Nhìn vào bảng giao diện hồi lâu, khoé miệng của Quân Dao khẽ câu lên một nụ cười đầy mãn nguyện.
Suốt mấy đời làm trâu làm ngựa cho hệ thống, cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác làm người giàu nha!
Còn bây giờ, bổn cô nương phải đi ngủ!
Mi mắt của thiếu nữ khép chặt lại, đem cả linh hồn và thể xác vào trạng thái ngủ sâu.
Không biết đã qua bao lâu, khi Quân Dao tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen.
Khoan!
Trời tối đen?
Trời tối đen mới chính là vấn đề!
Lúc ngủ vẫn đang ở trong cái phòng bốn bề đều là máy móc thì lấy đâu ra một bầu trời đêm ?
Nữ nhân ngay lập tức đánh giá xung quanh căn phòng.
Xung quanh đều là những bức tường đá gai góc, nhũng vết nứt sâu chạy dài từ mái nhà xuống gần nền đất lạnh.
Đồ vật trong phòng cũng không phải loại đắt giá đáng quý gì.
Chỉ gồm có một cái giường đơn sơ và một cái bàn gỗ.
Tất nhiên, nơi này còn được tặng kèm cho một cái bộ chén sứt mẻ.
Câm nín chính là cảm xúc của Quân Dao lúc bấy giờ.
Cẩu hệ thống! Ngươi bắt cóc ta, ép buộc ta trở thành nhiệm vụ giả thì cũng thôi đi! Bây giờ lại còn dám nhân lúc ta ngủ ném ta đi làm nhiệm vụ? Ta trở về liền đánh gãy cái thân củ cải nhà ngươi!
Bên ngoài bất chợt truyền đến một trận bước chân dồn dập mạnh mẽ.
Sau đó không lâu, cánh cửa tồi tàn bị đá văng không chút lưu tình.
Một đoàn người trên mình mặc áo giáp sát xồng xộc tiến vào.
Từ chính giữa đoàn người, một ông lão nhỏ người đi ra, trên tay cầm chặt một cuộn giấy nhỏ.
- Vương Hậu có chỉ.
Quân Dao chầm chậm tiến tới đứng trước mặt vị công công nọ, không hề mở miệng nói cũng không hề hành động gì.
Chỉ là yên lặng đứng đó.
Vị thái giám kia sau khi thấy được biểu hiện của cô liền bắt đầu mở miệng hô to.
- Vương Thượng có chỉ.
Vương Hậu tính tình kiêu căng ngạo mạn lại không biết tốt xấu, ỷ mình là mẫu nghi thiên hạ mà ra sức bắt nạt các phi tần khác của Vương Thượng, làm trọng thương Mạc Phi dẫn đến thai nhi cũng không còn.
Ngài quyết định, phạt giữ Vương Hậu ở Lãnh cung trong vòng một tháng để xám hối.
Nếu còn tái phạm lập tức phế truất danh hậu, điều thẳng về Đông cung.
Sau khi nghe xong một tràng dài của công công, trái tim cô thấy như nứt ra từng mảnh.
Nguyên chủ à, cô thực sự chiến công hiển hách.
Bái phục nha!
Quân Dao gật nhẹ đầu rồi cúi người xuống, hai tay cẩn thận nhận lấy cuốn thánh chỉ từ tay công công.
Bất chợt, từ phía bên ngoài khu vườn vang lên âm thanh nức nở đầy thương tâm.
Thanh âm ấy đến chín phần là sợ sệt cùng tủi nhục.
- Vương Hậu, ta biết sai rồi, làm ơn đừng làm như vậy với ta nữa!
Hành động của tất cả mọi người trong phòng chợt dừng lại, tất cả mấy chục con mắt đều hướng ra đặt lên người của một cô gái.
Cô ta bận trên mình bộ đồ vũ công mỏng, lả lướt như lá liễu.
Mái tóc nâu sáng của cô ta rất đặc biệt, rất khác lạ.
Mắt ngọc mang đầy vẻ nhu nhược, trên khoé mắt còn đọng lại vài giọt long lanh.
Dưới ánh trăng sáng, thân ảnh nữ tử quỳ rạp xuống nền đất lạnh, thân thể bất lực run rẩy vang lên tiếng nấc nghẹn.
Hình ảnh này, sao lại khiến người ta đau lòng đến thế ?
Đấy là người ta thôi.
Còn Quân Dao thì chắc chắn là luôn ngược đời.
Cô bây giờ chính là đang đơ mặt nhìn cảnh tượng kia, lòng không ngừng la hét dãy dụa kịch liệt.
Cô gì ơi! Quả thực diễn xuất quá lố!
Vân công công thấy cô ta ngồi đó ai oán liền hạ lệnh một tên binh lính tới đỡ dậy.
Nữ nhân kia thấy có người đến gần liền sợ hãi rụt lại, cả thân thể run rẩy ngày càng kịch liệt.
Cô ta cứ lùi mãi, lùi mãi, sau cùng lại va phải một người.
Người kia rất nhẹ nhàng đỡ cô ta dậy, cẩn thận đưa khuôn mặt nhỏ áp vào lồng ngực rắn chắc, rất dịu dàng vuốt ve, trong mắt là cưng chiều vô hạn.
- Vương Thượng!
Vân công công và đoàn binh lính vừa thấy người kia liền kính trọng hô lên một tiếng rồi toàn thể quần chúng cùng quỳ rạp xuống.
Người được gọi là Vương Thượng kia không thèm để ý đến hành động của bọn họ, từ đầu đến cuối chỉ dán ánh mắt lạnh buốt lên mình của nữ nhân bên trong biệt phủ.
Hắn nhìn cô hồi lâu, sau lại chầm chậm tiến đến đứng trước mặt, giọng nói toát ra khí thế uy lực mà lại mang hàn khí đến thấu xương.
- Là cô làm nàng bị thương ?
.