Quân Dao trong giây lát thấy cơ thể như bị hút dần đi, đúng hơn là linh hồn của cô đang dần tách ra khỏi cơ thể nguyên chủ.
Tề Nhu vẫn cứ chôn chân chết lặng tại chỗ, mãi đến lúc thấy nữ nhân ngã xuống mới sợ hãi chạy đến, gương mặt dần trở nên méo mó, ầng ậng nước.
- Tiểu Dao, muội mau đứng dậy đi!
Quân Dao trong lòng Lộc Tuyết chỉ có thể thở ra vài đợt hơi đứt quãng, lời nói cũng dần trở nên run rẩy mỏng manh.
- Em cũng muốn đứng dậy lắm, nhưng mệt quá, em không làm được.
Tề Nhu khóc ầm lên, nàng điên cuồng tiến tới bên cạnh đẩy Lộc Tuyết sang một bên rồi ôm nữ nhân vào lòng.
Cái ôm vừa lưu luyến vừa nhẹ nhàng, như thể chỉ mạnh một chút sẽ làm cho nữ nhân bị đau.
Nàng xoa nhẹ bên gò má của Quân Dao rồi bất chợt dừng lại.
Rõ ràng, hơi ấm nhỏ bé từ thân thể kia đang dần vụt tắt.
Tề Nhu trong chốc lát cảm thấy một cỗ khí đen tràn đầy vô vọng dội lên trong tâm trí, nàng liền thống khổ hét lên.
Tiếng hét đau thương của nàng xé toạc không khí, thành công khiến ba tên lính chú ý mà chạy đến gần.
- Mau ! Mau nói cho tên cẩu vương thượng ấy đến đây ngay ! Hắn mà đến muộn, nàng cũng sẽ không còn !
Binh lính nghe xong cũng bứt rứt muốn đi ngay nhưng lại lo cho Vương Hậu của họ khi tỉnh lại sẽ tiếp tục bị Tề Minh trách cứ.
Như hiểu được nỗi lo của họ, Tề Nhu mới hét lên.
- Đi mau ! Cho rằng hôm nay ta có phải đối đầu với hắn, ta nhất định vẫn phải khiến hắn hối hận mà xin lỗi Dao muội !
Đám lính nghe xong liền vội vàng rời đi, chạy một mạch đến phủ Vương Thượng, số ít còn lại chạy đến phủ của Quân Tướng quân để bẩm báo.
Trong triều bây giờ chính là một buổi họp, chính là một buổi họp thật sự.
Không phải cái buổi họp trình báo bổng lộc, mà là giữa các hoàng tộc với nhau.
Cả khán phòng vẫn rơi vào im lặng, căng thẳng tột cùng khi Tề Nhu vẫn chưa xuất hiện.
" Cạch "
Một tên lính người đầy mồ hôi mạnh mẽ đẩy cửa xông vào bên trong.
Tề Minh vốn tâm trạng đã không tốt, tự nhiên có một kẻ không biết phép tắc đến gây rối, hắn liền tức giận quát lên.
- Hỗn láo ! Mau mang hắn ra đánh năm mươi trượng !
Trước phản ứng gay gắt của hắn, tên lính không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại, anh ta còn kiên quyết cất tiếng.
- Vương Thượng, ta sai, người phạt ra ta sao cũng được.
Nhưng bây giờ, người mà không nghe ta nói, đảm bảo sẽ cả đời hối hận !
Tề Minh không hiểu sao lại tin lời tên đó, sau khi nghe xong điều hắn muốn nói thì người như cứng đờ lại.
Vương Hậu sắp mất mạng rồi.
Vương Hậu sắp mất mạng rồi.
Vương Hậu sắp mất mạng rồi.
Câu nói ấy cứ như một quả bom nổ chậm trì trệ trong đầu hắn.
Giờ đây, hắn như hoá điên, liều mạng chạy đến bên tường thành, bỏ lại tất cả, bỏ lại buổi họp hoàng tộc, bỏ lại cả ngai vàng sáng chói.
Giờ đây, trong hắn chỉ có cô.
Bên trong phòng nghe được câu nói của tên lính kia cũng bàng hoàng không kém gì hắn.
Tề Thiên Túc vừa thấy hắn chạy đi cũng không chút nho nhã bật mạnh, nhào người qua bàn ăn rồi chạy đi mất.
Đám người bên trong cũng rất nhanh đã loạn lên, vội vàng đi theo bóng hình hai nam nhân vừa rồi.
Thật may vì Thái Hậu không đến.
Không phải vì bọn họ không muốn cho bà biết, mà sợ khi bà biết rồi, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.
Tê Minh vừa bước đến trước tường thành đã run rẩy gọi tên nữ nhân.
Cuối cùng, vẫn không có phản hồi.
Hắn liền chạy lên phía trên, giây sau đã sững người.
Trước mặt hắn bây giờ, một là Tề Nhu với thân thể đầy rẫy vết thương và con mắt sưng húp đang ngất xỉu.
Hai là Quân Dao đang nằm cạnh Tề Nhu.
Cô bị một thanh kiếm lạnh ghim vào trước ngực.
Tề Minh như bị mất hồn, hắn trực tiếp bỏ qua Lộc Tuyết đang chết lặng ở một bên, cả thân thể đều vọt đến ôm nữ nhân vào lòng.
- Quân Dao, nàng đừng sợ, bổn vương đến rồi.
Nữ nhân trong lòng mi mắt chỉ run rẩy nhẹ, bàn tay cũng cố gắng đưa lên chạm vào phần mặt của nam nhân nhưng bất thành.
- Chàng...
có từng yêu ta không ?
- Yêu, rất yêu, bây giờ và tương lai vẫn sẽ là vậy.
Nàng đừng nói nữa, giữ sức đi.
Nam nhân cảm nhận rõ cơ thể cô đang dần lạnh đi, phần hơi thở cũng dần như không có liền rơi vào hoảng loạn.
Hắn ta vừa thấy Tề Thiên Túc cùng đám người hoàng gia và cha của Quân Dao đến đã vội vàng hét lên yêu cầu.
- Mau đem Ngọc Hồ Đan đến đây !
- Vương Thượng, đó là bảo vật cân bằng trật tự cho Tây Hạ quốc, người không thể !
- Mau đem lên !
Thấy kẻ vừa nói vẫn bất động, Tề Thiên Túc mới bước đến gần hai thân kia, cẩn thận lấy từ trong túi áo ra một viên đan dược màu trắng.
Nhận được viên đan, Tề Minh đã vội vàng đẩy qua miệng của nữ nhân rồi cả cơ thể lại căng cứng chờ đợi.
Rất lâu sau đó, mi mắt nữ nhân khẽ động rồi nhịp thở dần ổn định trở lại.
Thái y đứng bên cạnh vừa thấy đã mừng rỡ reo lên.
- Cứu rồi ! Cứu được rồi !
Ngày hôm ấy, ở nơi tường thành vỡ oà trong cảm xúc hạnh phúc.
Cho đến nhiều năm sau, người ta vẫn sẽ còn nhớ đến nữ tử bạch y toàn thân máu ở trên tường thành cao lớn.
*
Gọi ta là Trường An, gọi chàng là Cố Lý.
Thật mừng vì trong Cố Lý có Trường An, Trường An cũng là của Cố Lý.
Thật mừng vì chàng không chỉ là vì sao trong mộng của ta.
[ Tinh ]
[ Hảo cảm đạt 100%.
Nhiệm vụ thành công.
]
.